Chương 158

Editor: Tô Mộc Y

Đám Trần Kiều đi đạp thanh về không lâu, Lục cô nương phủ Tần Vương đột nhiên gửi thiệp mời cho mấy vị cô nương, mời các nàng tới vương phủ thưởng hoa mẫu đơn. Trong thiệp còn đặc biệt nói rõ, Lục cô nương muốn gặp biểu tiểu thư Hầu phủ tới từ Tô Châu.

Thiệp mời được đến tay Hầu phu nhân Vệ thị trước.

Vệ thị cầm thiệp, bần thần một lát.

Vương phi, trắc phi của Tần Vương đều ở kinh thành, trong vương phủ ở Lương Châu chỉ có một tiểu thϊếp được Tần Vương sủng ái, cũng chính là mẹ đẻ Lục cô nương. Lục cô nương tử bằng mẫu quý, bản thân lại tài mạo song toàn, chính là hòn ngọc quý hàng thật giá thật trên tay Tần Vương, khí chất cũng không chênh lệch mấy với đích nữ.

Chỉ là, năm trước Tần Vương đề nghị cho Lục cô nương đính hôn với trưởng tử, sau khi trưởng tử khéo léo từ chối, Lục cô nương thẹn quá hóa giận, không mời mấy cô nương nhà mình tới vương phủ nữa, tại sao bây giờ lại thay đổi rồi.

Hầu gia đã ra ngoài, nên Vệ thị tới tìm mẹ chồng xin góp ý.

Thái phu nhân luôn muốn kết thông gia với Tần Vương, nhưng bà cảm thấy Lục cô nương là con vợ lẽ, hoàn toàn không xứng với đích trưởng tôn Lục Dục hào hoa phong nhã của bà. Bà kỳ vọng cháu gái thứ hai Lục Uyển có thể gả cho nhị gia Lưu Hằng con vợ cả. Bây giờ cháu gái có cơ hội qua lại với vương phủ, thái phu nhân rất cao hứng, nhìn thiệp mời cười nói:

“Đã gần một năm rồi, Lục cô nương nào có giận lâu như vậy. Nhìn khắp thành Lương Châu, Lục cô nương cũng chỉ có thể lui tới với bọn trẻ nhà ta, Lục cô nương giận đủ rồi, đương nhiên sẽ nghĩ tới nhóm tiểu tỷ muội.”

“Vậy đồng ý ạ?”

Vệ thị hỏi.

Thái phu nhân kỳ quái nhìn con dâu:

“Đồng ý chứ, việc Vân Nhai từ chối kết hôn đã làm vương phủ mất hết mặt mũi một lần rồi, bây giờ Lục cô nương mời đám tỷ muội đi ngắm hoa, chuyện nhỏ như này, tại sao không đồng ý?”

Vân Nhai là tên tự của Lục Dục.

Vệ thị đã hiểu, phái người gọi bốn vị cô nương trong phủ vào chính viện.

Nghe nói Lục cô nương cho mời, Lục Uyển vui mừng nhất, Lục Anh phản ứng bình thường, Lục Trân lo lắng nhìn về phía biểu muội.

Trần Kiều vừa muốn tìm cớ từ chối, Vệ thị đã nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía nàng, trịnh trọng dặn dò nói:

“Lục cô nương đặc biệt nhắc tới việc muốn gặp ngươi. Hầu phủ chúng ta không thể so với vương phủ, quy củ bên đó cũng nhiều hơn, trở về để nhị mợ ngươi dạy ngươi cho tốt, tới vương phủ ngàn vạn lần đừng làm gì sai.”

Trần Kiều nghe vậy thầm nhíu mày. Sao Lục cô nương lại biết nàng, nhất định là do Lưu Hằng bày mưu đặt kế.

Trần Kiều hơi khó xử, nàng không muốn chọc tới người đàn ông như Lưu Hằng, nhưng mà, Lục cô nương muốn gặp nàng. Nếu nàng giả bệnh không đi thì nàng thất lễ cũng không sao, nhưng sẽ ảnh hưởng tới cậu mợ, nhất là mợ. Trần Kiều không muốn vì lễ nghĩa của mình mà khiến mợ bị thái phu nhân, Vệ thị oán trách.

Đi thì đi thôi, bây giờ nàng mới mười ba, đến lúc đó bám theo biểu tỷ không rời một tấc, Lưu Hằng còn dám làm gì?

Trần Kiều nghĩ vậy, nhưng Lục Trân lại rất lo lắng, vừa về đến nhị phòng, nàng liền tới trước mặt mẫu thân để hỏi ý kiến:

“Mẹ, rõ ràng Lưu Hằng coi trọng biểu muội, từ trước đến nay hắn không sợ trời không sợ đất, vương gia cũng quản không được hắn, con sợ biểu muội phải chịu thiệt.”

Nhị phu nhân mới biết lúc bọn nhỏ đạp thanh gặp Lưu Hằng. Bà nhìn cháu ngoại, nhíu mày, sau đó nói với hai người:

“Nếu Nhị gia thật sự muốn ức hϊếp Kiều Kiều, lần này Kiều Kiều trốn được, sau này hắn vẫn sẽ nghĩ cách lợi dụng Lục cô nương mời Kiều Kiều qua đó, chúng ta tránh được một lần, nhưng lại không trốn được nhiều lần. Theo mẹ thấy, nếu hắn chỉ mưu bày kế để Lục cô nương mời bốn tỷ muội các con thì nhất định sẽ không dám làm bậy. Kiều Kiều đi cũng không sao, lúc nào hắn mời một mình Kiều Kiều, Kiều Kiều giả vờ bệnh từ chối là được.”

Trần Kiều nói: “Cháu cũng đã nói với biểu tỷ như vậy rồi, dù sao đại cữu cữu cũng là Bình Tây Hầu, hắn sẽ không dám khinh người quá đáng.”

Lục Trân thở dài, nhìn khuôn mặt nhỏ của biểu muội nói:

“Quả nhiên lớn lên quá xinh cũng không tốt, quá dễ bị người ta để mắt tới.”

Trần Kiều cúi đầu cười.

Nhị phu nhân dạy dỗ con gái một trận, ăn nói linh tinh, không có dáng vẻ của tiểu thư khuê các gì cả.

Bữa tối ở Hầu phủ, ba phòng đều ăn trong viện của mình. Bữa tối bên đại phòng đã dọn xong, Bình Tây Hầu và Vệ thị sóng vai ngồi ở hướng Bắc, ba huynh muội Lục Dục, Lục Hoán, Lục Uyển mỗi người một bên bàn.

Từ đầu đến cuối Lục Uyển đều cúi đầu, sợ bị trưởng huynh nhìn ra sự vui sướиɠ của nàng.

Không lâu sau, Vệ thị đề cập với chồng về thϊếp mời của vương phủ.

Sắc mặt Lục Dục trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn về phía muội muội ở đối diện.

Đầu Lục Uyển càng cúi thấp hơn.

Bình Tây Hầu cũng biết tâm tư của con gái với Lưu Hằng, cũng biết con gái là người tính tình tuỳ tiện, sẽ chủ động tìm cơ hội tiếp cận Lưu Hằng. Để tránh gây ra tai tiếng, Bình Tây Hầu buông chén đũa, trầm giọng nói:

“Uyển Uyển ở lại phủ, để các tỷ muội khác đi.”

Hình như đương kim Thánh thượng có ý tước phiên*, phái ông tới đóng quân ở Lương Châu là để kìm hãm Tần Vương. Theo ý của Bình Tây Hầu, cả con và các cháu đều không đi mới tốt, chỉ là ngoài mặt hai nhà muốn giữ hòa khí, Bình Tây Hầu cũng không thể không cho Tần Vương mặt mũi, cũng may, hai đứa cháu cũng hiểu chuyện.

*Tước phiên: Là chính sách vua chúa áp dụng để củng cố quyền lực bản thân bằng cách thu hồi một phần hoặc toàn bộ quyền lực của của một thế lực.

“Tại sao không cho con đi?”

Lục Uyển đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nói.

Lục Dục ngang hàng với muội muội nên nhiều lúc cũng không biết dạy thế nào, nhưng Bình Tây Hầu thì khác. Ông bỏ qua sự tức giận của con gái, lạnh lùng nói:

“Dựa vào việc ta là phụ thân của con, còn dám khóc nháo một câu, cấm túc ba tháng.”

Lục Uyển uất ức tới mức nước mắt rơi xuống, nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.

Chồng đen mặt, Vệ thị nào dám cầu tình thay con, lén đưa ánh mắt cho con gái “Đừng nháo”.

Lục Uyển phẫn nộ rời khỏi bàn.

Lục Hoán thất thần bưng chén lên, càng thêm lo lắng sau này tiểu biểu muội tới vương phủ sẽ bị Lưu Hằng lợi dụng. Cơm nước xong, Lục Hoán lập tức tới Nhị phòng tìm Trần Kiều.