Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 157

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Sắc đẹp biến mất, Lưu Hằng phe phẩy quạt xếp, nhàn nhạt hỏi Lục Dục:

“Thế tử có chuyện gì?”

Lương Châu chính là biên quan quan trọng, Lục Dục vừa theo phụ thân đi tuần tra về, tùy tiện chọn hai chuyện đã gặp, đó cũng là chuyện quan trọng.

Lưu Hằng thất thần ngồi nghe, ánh mắt thì lại hướng về phía ven hồ. Nơi đó có Trần Kiều áo trắng váy xanh đi giữa các huynh muội Lục gia, xinh đẹp thanh tú. Ở kinh thành cũng không có mấy mỹ nhân được như vậy. Lưu Hằng đã sớm ghét bỏ cuộc sống ở Lương Châu, giờ bỗng nhiên cảm thấy Lương Châu lại trở nên thú vị.

Trần Kiều biết thân phận của Lưu Hằng qua lời của biểu tỷ Lục Trân.

“Đừng nhìn vẻ mặt ôn hoà của hắn khi ở trước mặt chúng ta, thật ra lòng dạ hắn rất hẹp hòi, thù dai. Nghe nói hắn có vị võ sư phó, vì khi luận võ không cẩn thận đánh hắn một quyền, hắn liền nhân lúc vương gia không ở trong phủ, sai người chém một cánh tay của vị võ sư phó kia. Sau khi vương gia trở về giận tím mặt, tự mình dẫn hắn đi xin lỗi võ sư phó, ban cho sư phó một số tiền lớn, nhưng bạc nhiều đến mấy cũng không lấy lại cánh tay.”

Trần Kiều thầm tặc lưỡi, hóa ra lại có người tàn bạo đến mức này.

Lục Trân lén bĩu môi nhìn về phía Lục Uyển ở trước mặt, nhỏ giọng nói:

“Đã thế mà còn có người ước được gả qua đó.”

Đương nhiên Trần Kiều nhìn ra được tâm tư nhỏ của Lục Uyển, chỉ có thể nói, ai cũng có chí riêng của mình.

Đi được ba mươi phút, Lục Dục đuổi theo, vẻ mặt lạnh băng, toàn thân đầy sát khí kêu đám người Lục Uyển đang nói cười dừng lại.

Lục Uyển không dám nhìn huynh trưởng.

Trần Kiều lén liếc mắt nhìn Lục Dục, lại thấy hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đang có bất mãn gì đó.

Trong lòng Trần Kiều lộp bộp một tiếng, tuy biết mình không sai nhưng cũng không chịu được ánh mắt như vậy.

Lục gia đã đặt trước nhã gian ở tửu lâu ven hồ, đoàn người đi ăn cơm trước.

Bởi vì sắc mặt Lục Dục không tốt nên trên bàn cơm không ai dám lên tiếng.

Sau khi ăn xong, mọi người đi du hồ, Lục Hoán thuê một chiếc thuyền hoa, lầu hai gió lớn mát mẻ nhất, tất cả mọi người đi lên.

“Nhị cô nương, thế tử mời ngài đi xuống.”

Người hầu A Kim của Lục Dục đi lên, cung kính nói với Lục Uyển.

Nụ cười của Lục Uyển cứng đờ, biết huynh trưởng lại muốn răn dạy nàng.

“Đáng lắm.”

Lục Hoán oán giận nói, hắn cũng không thích dáng vẻ muội muội nịnh bợ Lưu Hằng.

“Ngươi cứ nói ta đang đánh cờ, đại ca có chuyện gì thì về nhà nói sau.”

Lục Uyển giãy giụa nói.

A Kim cúi đầu nói:

“Tiểu nhân không dám nói dối trước mặt thế tử.”

Lục Uyển cắn răng, da đầu căng lên đi xuống.

Hai người vừa đi, Trần Kiều và mấy người khác không hẹn mà cùng im lặng, còn nghe được cả tiếng gió thổi cỏ lay. Không lâu sau, dưới lầu truyền đến giọng nói của phẫn nộ Lục Uyển:

“Muội thích ai thì thích, không cần huynh quản!”

Lục Dục nói gì đó, nhưng lại nghe không được.

Khoảng mười lăm phút sau, Lục Uyển lên đây, vành mắt hồng hồng, hiển nhiên đã khóc. Nàng cũng không để ý tới mọi người, nghiêm mặt vào nhã gian, đóng cửa “uỳnh” một cái, không biết đang trút giận lên ai.

Không chờ mọi người quay đầu lại, chỗ cầu thang lên lầu lại truyền đến giọng nói của A Kim lần nữa:

“Biểu tiểu thư, thế tử mời ngài đi xuống.”

Trong lòng Trần Kiều lại lộp bộp một tiếng, ngay cả muội muội ruột mà Lục Dục còn mắng tới khóc, vậy còn nàng thì sao đây?

“Tỷ đi cùng muội.”

Biểu tỷ Lục Trân vô cùng nghĩa khí.

Lục Hoán cũng đứng lên.

A Kim nhìn hai người, rũ mắt nhắc nhở:

“Thế tử chỉ mời một mình biểu tiểu thư.”

Trần Kiều nói với Lục Trân, Lục Hoán:

“Hai người cứ ngồi đi.”

Trần Kiều chưa làm gì sai, nàng không sợ Lục Dục, Lục Dục dám mắng nàng, nàng sẽ phản kích lại.

Trần Kiều ngẩng đầu ưỡn ngực chậm rãi bước xuống lầu.

Dưới lầu, Lục Dục ngồi bên cạnh bàn trà, đối diện có một ghế trống, A Kim ra hiệu cho Trần Kiều qua đó, hắn canh giữ ở bậc thang, như thể đề phòng có người sẽ xuống dưới nghe lén.

“Đại biểu ca tìm ta?”

Trần Kiều đi đến bên cạnh bàn trà, đứng hỏi.

“Ngồi đi.”

Lục Dục cũng không nhìn lên, nói.

Trần Kiều thoải mái ngồi.

Cuối cùng Lục Dục cũng nhìn nàng, mặt mày lạnh lùng, Trần Kiều bình tĩnh nhìn thẳng hắn.

Đôi mắt hạnh của tiểu cô nương trong veo như làn nước, gió hồ thổi tới, có sợi tóc dừng bên môi nàng, đôi môi hồng nhuận đầy đặn, có sự quyến rũ vượt xa tuổi tác của nàng.

Lục Dục dời mắt, hỏi:

“Muội có biết vị công tử gặp ở đình nghỉ mát là ai không?”

Trần Kiều nói:

“Biết, biểu tỷ đã nói cho ta.”

Lục Dục lại nhìn qua lần nữa, nhìn nàng chằm chằm:

“Chuyện sau lưng ta không bàn đến, hắn làm người thế nào ta không phán xét, chỉ mong biểu muội nhớ kỹ, nhị gia kia không phải là người lương thiện. Nếu sau này lại vô tình gặp được như hôm nay, một khi Nhị gia có cử chỉ thân cận với biểu muội, biểu muội tránh được thì nên tránh, không được để quyền thế của vương phủ mê hoặc.”

Sắc mặt hắn rất lạnh lùng, giọng điệu như đang giáo huấn, như thể nếu hắn không cảnh cáo, Trần Kiều sẽ mặt dày vô sỉ hùa theo thân cận với Lưu Hằng.

Trần Kiều rất ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của Lục Dục.

Nàng mỉm cười, vẻ mặt hiểu ý nói:

“Đại biểu ca yên tâm, ta sẽ không đoạt với nhị biểu tỷ.”

Trần Kiều biết, Lục Dục phản đối Lục Uyển nịnh bợ Lưu Hằng, nhưng nàng phải cố ý ghê tởm Lục Dục một phen, hắn thích dạy dỗ người khác như vậy, vậy thì hãy dạy dỗ muội muội ruột của hắn trước đi!

Quả nhiên Trần Kiều vừa nói xong, đầu chân mày Lục Dục đã nhíu lại, ánh mắt càng thêm sắc bén.

Trần Kiều làm như không hề phát hiện ra, đứng lên, nhẹ nhàng bước lên cầu thang.

Ánh mắt Lục Dục vẫn luôn dõi theo nàng. Tiểu cô nương sung sướиɠ cong khóe miệng, khiến hắn vừa buồn bực vừa nghi hoặc.

Nàng đang cười cái gì? Cười nhạo Lục gia bọn họ dạy dỗ đích nữ không bằng nàng, hay là đắc ý vì Lưu Hằng thích nàng?

Tâm tư thiếu nữ thật khó đoán, Lục Dục nắm chặt chén trà, đột nhiên cảm thấy may mà Trần Kiều không phải là muội muội ruột của hắn, nếu không hắn sẽ càng thêm đau đầu.

Buổi chiều đi du hồ, Lục Dục đều âm thầm quan sát Trần Kiều.

Trần Kiều khiến Lục Dục nghẹn một trận, tâm trạng rất tốt, cùng biểu tỷ dựa vào đầu thuyền, thả tay xuống nước.

Lục Dục đứng ở chỗ ngoặt chỗ thân thuyền, thấy nàng nghiêng đầu cười với Lục Trân, mắt ngọc mày ngài…

“Biểu muội, ta dạy muội câu cá nhé?”

Lục Hoán đột nhiên xuất hiện, chặn lại ánh mắt huynh trưởng.

Lục Dục liền tránh đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »