Chương 156

Editor: Tô Mộc Y

Cuối tháng Ba, Lương Châu ấm lên, nhóm công tử khuê tú tới vùng ngoại ô đạp thanh ngày càng nhiều.

Ba vị cô nương phủ Bình Tây Hầu cùng với biểu tiểu thư Trần Kiều muốn ra ngoài, bốn huynh đệ Lục Dục cũng đi cùng.

Vùng ngoại ô thành Đông có một cái hồ, khi đoàn người Trần Kiều đến, du khách ven hồ, trên con đê đã đông như nêm, từng chiếc họa thuyền bồng bềnh trên mặt hồ, rất náo nhiệt.

Theo kế hoạch, buổi sáng đám người Trần Kiều sẽ đi dạo trên đê, buổi trưa ăn cơm xong sẽ đi thuyền ngắm cảnh.

Trần Kiều muốn đi cùng biểu tỷ Lục Trân, nhưng nàng vừa xuống xe ngựa đã bị Lục Hoán, Lục Triệt vây quanh hai bên trái phải, Lục Trân định giúp nhưng không thành công. Hơn nữa nhân duyên của Trần Kiều tốt cũng không phải chuyện xấu, Lục Trân còn rất hâm mộ biểu muội được nhiều người thích, ngay cả ca ca ruột Lục Nhuận cũng che chở biểu muội. Lục Trân quyết định đi cùng Lục Uyển, Lục Anh.

Trần Kiều bị trăng sao vây quay, không còn cách nào cả.

Lục Dục đi trước, các cô nương thường dừng lại một chỗ ngắm hoa nên lúc này hắn cũng dừng lại, yên lặng chờ.

Đi dạo gần nửa canh giờ, tám người đi tới một khu vườn ven hồ, trong vườn có ao nước, núi thấp yên tĩnh tao nhã.

“Chúng ta vào trong đình ngồi một lát đi.”

Lục Uyển phát hiện một tòa đình nghỉ mát không có người, vừa dùng khăn lau mồ hôi vừa nói.

Bốn cô nương đều vào đình nghỉ mát, Lục Hoán, Lục Nhuận, Lục Triệt tiếp tục bảo vệ không rời một tấc. Cũng chỉ có Lục Dục, chắc là do các nàng quá ồn, nên một mình hắn đến ven hồ cách đình nghỉ mát không xa. Liễu rủ lả lướt, hắn đưa lưng về phía đình nghỉ mát, ngồi trên tảng đá bằng phẳng ven bờ, áo đen tóc trắng, phong lưu phóng khoáng.

Lục Dục ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có vài vị khuê tú từ xa lại gần.

Lục Trân chỉ vào thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đỏ trong số đó, nói:

“Đó là tam cô nương nhà Lý tướng quân, từ nhỏ đã thích đại ca.”

Trần Kiều giống đám người Lục Trân, đều ôm tâm trạng xem diễn nhìn bên hồ, chỉ thấy sau khi các cô nương tới gần Lục Dục, Lý cô nương tiến lên một mình, hơi thẹn thùng nhưng rất dũng cảm đưa bông phong lan trong tay cho Lục Dục. Nàng ta nói gì đó, đám người Trần Kiều ở xa không nghe thấy.

Lục Dục không nhận phong lan của Lý cô nương, thậm chí hắn còn không nghiêng đầu, vẫn ngồi không nhúc nhích.

Lục Trân chống cằm thở dài:

“Rốt cuộc đại ca thích kiểu con gái như thế nào nhỉ. Tổ mẫu, đại bá mẫu chọn thay thì huynh ấy đều chướng mắt, mỹ nhân chủ động tới lấy lòng, huynh ấy cũng hờ hững. Đã hai mươi tuổi rồi, hai năm nữa nhị ca cũng phải cưới vợ.”

Lời này vừa nói ra, ba cô nương Lục gia đều trêu ghẹo nhìn về phía Lục Hoán.

Mặt Lục Hoán đỏ lên, nhìn Trần Kiều, hắn chẳng hề để ý nói:

“Huynh không sốt ruột, nhưng thật ra Trân muội thì đã là gái lỡ thì mười sáu tuổi …”

Hắn còn chưa dứt lời Lục Trân đã nhào tới, giả vờ muốn đánh hắn, ai nói mười sáu tuổi là gái lỡ thì!

Trong đình hi hi ha ha, Trần Kiều cũng cười theo, chợt nghe ngoài đình có người cao giọng kêu:

“Nhị công tử, thật trùng hợp.”

Trần Kiều xoay qua chỗ khác theo bản năng, liền thấy một vị công tử tuấn tú mặc áo tím một tay phe phẩy quạt xếp, chậm rãi sải bước lên bậc thang. Thoạt nhìn đối phương cũng tầm tuổi như Lục Hoán, nhẹ nhàng phong độ, ánh mắt hắn đảo qua Trần Kiều, lễ độ cười với nàng.

Trong trí nhớ Trần Kiều có được từ chỗ Bồ Tát không người này.

Khi nàng đang tò mò về thân phận đối phương, huynh đệ tỷ muội Lục gia lại đồng thời đứng lên, Lục Hoán dẫn đầu tới hành lễ trước:

“Thật trùng hợp, nhị gia cũng tới đạp thanh sao?”

Lưu Hằng gật gật đầu, nhìn Trần Kiều hỏi:

“Hình như ta chưa từng gặp vị muội muội này bao giờ.”

Muội muội…

Lục Hoán nhăn mày lại, hắn chưa từng gọi Trần Kiều quá thân thiết như vậy, vị nhị công tử Tần Vương này có ý gì?

Trần Kiều hơi cúi thấp đầu.

Lục Uyển đột nhiên che trước mặt nàng, cười nói với Lưu Hằng:

“Nàng là biểu muội của ta, đã lâu không gặp, khi nào thì nhị gia về kinh thành?”

Tần Vương ở Tây Bắc, vương phủ tọa ngay tại Lương Châu, Tần Vương phi và thế tử ở lại kinh thành, bình thường chỉ có Tần Vương và đích thứ tử Lưu Hằng ở đây.

Lưu Hằng cười nhạt nói: “Mấy hôm trước mới về, hình như nhị cô nương cao lên rồi.”

Mặt Lục Uyển đỏ lên, tay nhỏ nắm một sợi tóc dài rũ trước ngực, ngượng ngùng xoắn tóc.

Lưu Hằng lại hướng mắt về phía Trần Kiều, lại cười nói:

“Nhìn biểu cô nương không giống người địa phương.”

Trần Kiều thấy hắn không giống một công tử đứng đắn, chỉ đoán chắc là gia thế của hắn còn hiển hách hơn Bình Tây Hầu phủ.

“Xá muội nguyên quán ở Tô Châu, tuổi nhỏ nhát gan, nếu có chỗ nào thất lễ mong nhị gia thứ lỗi.”

Ngoài đình nghỉ mát, một giọng nói vang lên, Lục Dục từ bên hồ tới đây.

Rất khó để có thể phát hiện ra Lưu Hằng đang nhíu mày, hắn có thể không để ba huynh đệ Lục Hoán vào mắt, nhưng Lục Dục là nhân tài trụ cột phụ vương rất tán thưởng.

“Thế tử.”

Lưu Hằng chắp tay với Lục Dục.

Lục Dục đáp lễ, vừa ngồi xuống vừa nói với Lục Hoán:

“Huynh và thế tử nói chuyện một lát, đệ dẫn các muội muội đi du hồ đi.”

Lục Hoán cầu còn không được.

Lục Uyển lại làm nũng ngồi đối diện Lưu Hằng, nhìn huynh trưởng nói:

“Muội đi mệt rồi, chưa nghỉ đủ.”

Lưu Hằng lập tức nói:

“Đều là người quen, thế tử không cần khách sáo. Nếu vì ta mà các cô nương không thể nghỉ ngơi cho tốt, đó chính là lỗi của ta.”

Người phong lưu thuận miệng nói một câu cũng có thể dỗ các cô nương vui vẻ ra mặt, Lục Uyển cười đến động lòng người nhất.

“Vậy nhị muội muội nghỉ ngơi đi, chúng ta đi ngắm hoa.”

Lục Trân không hổ là đại cô nương, nhìn ra Lưu Hằng có ý với biểu muội, nàng kéo tay Trần Kiều ra khỏi đình nghỉ mát trước. Trần Kiều vui vẻ phối hợp, tất nhiên Lục Hoán, Lục Nhuận cũng đuổi theo, Lục Triệt sợ uy của huynh trưởng, cũng không tình nguyện lôi muội muội ruột Lục Anh rời đi.

Lục Dục lạnh lùng nhìn Lục Uyển chằm chằm.

Lục Uyển cắn môi, lưu luyến rời đi.