Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 155

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Hồng Hạnh hơi mệt, không biết chủ tử còn muốn vẽ bao lâu nữa, nàng ngồi dưới tàng cây, dựa lưng vào thân cây ngủ gật.

Lúc Lục Dục mặc đồ trắng từ từ đi tới, xuyên qua nhánh hoa xanh non thưa thớt, thấy bên hồ có một cô nương đang vẽ tranh. Tiểu cô nương đưa lưng về phía hắn, nhìn bóng lưng thì thấy giống tam muội Lục Anh, vừa vặn tam muội thật sự là người thích thư họa nhất trong các muội muội, Lục Dục đi qua đó. Hắn vừa mới hồi phủ không lâu, vì đã rời nhà hai tháng nên rất nhớ huynh đệ tỷ muội, nghe mẫu thân nói đệ đệ và muội muội đều ở hoa viên, hắn thay quần áo xong liền tới đây.

Người đàn ông càng đi càng gần, Trần Kiều còn tưởng Lục Hoán đã trở lại, cũng không để ý nữa, nhanh chóng vẽ cho xong nét cuối cùng.

Vẽ xong rồi, tiếng bước chân phía sau cũng chỉ còn cách nàng vài chục bước.

Trần Kiều buông bút xuống, quay đầu nhìn lại.

Lúc nàng quay lại, Lục Dục lập tức dừng chân, trong lòng bách chuyển thiên hồi. Hắn và biểu muội này chưa từng nói chuyện với nhau, cũng không thân lắm, bây giờ hắn tưởng nàng là tam muội nên mới tới, không biết Trần Kiều có nghĩ hắn tới để xem nàng vẽ tranh không?

Để tránh nàng có suy nghĩ này, sắc mặt Lục Dục lạnh lùng, nhíu mày nói:

“Ta tưởng là tam muội, đã quấy rầy rồi.”

Nói xong, không đợi Trần Kiều đáp lời, Lục Dục đã xoay người đi.

Trần Kiều vô cùng ngạc nhiên với sự trở lại Lục Dục, lại bị hắn mặt lạnh chào hỏi như thế. Thái độ đó của hắn là thế nào vậy? Vừa nhìn thấy nàng đã nhíu mày, như thể cố tình muốn nàng nhận sai!

Sau vài phút ngắn ngủi không vui, Trần Kiều cũng không nghĩ nữa, đứng lên. Ai ngờ nàng vừa mới đứng thẳng, trời đất đã đột nhiên xoay tròn…

Lục Dục đi được vài bước thì bỗng nghe thấy một tiếng vang trầm, âm thanh xuất hiện quá kỳ quái, hắn nghiêng người, liền thấy Trần Kiều lúc nãy vẫn còn ngồi mà tự dưng lại ngã, làn váy bung xõa trên cỏ, như hoa đào rơi xuống đất.

Lục Dục vội bước qua vài bước, quỳ xuống bên cạnh Trần Kiều, đỡ cô nương đang bất tỉnh lên, tay liền xem hơi thở của nàng.

Ngón tay hắn còn chưa chạm vào Trần Kiều, nàng đã tỉnh lại, mở to mắt ra. Đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, còn có một khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc.

Trần Kiều mờ mịt nhìn Lục Dục, mắt hạnh mênh mông sương mù.

Lục Dục bỗng cảm thấy biểu muội thế này thực xa lạ. Nàng không còn là biểu tiểu thư kiêu ngạo kia nữa, mà là một tiểu cô nương bình thường bị bệnh, té xỉu, cần người an ủi.

“Muội vừa mới té xỉu.”

Lục Dục thấp giọng nói.

Trần Kiều chớp mắt, nhớ lại trận trời đất quay cuồng kia, nàng xoa cái trán, cố gắng tự mình ngồi dậy, như thể nàng vẫn ổn.

“Đa tạ đại biểu ca.”

Trần Kiều sửa lại váy, cúi đầu nói lời cảm tạ.

Tiểu cô nương mảnh mai cần chăm sóc lại biến thành biểu tiểu thư khách khí xa cách.

Lục Dục không phải Lục Hoán, hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như lấy mặt nóng dán mông lạnh, lập tức đứng dậy rời đi.

“Đại ca?”

Lục Hoán giúp muội muội thả diều xong thở hồng hộc chạy tới, đúng lúc thấy huynh trưởng đi ra từ chỗ Trần Kiều, hai mắt hắn sáng lên, cao hứng gọi.

Lục Dục gật đầu với đệ đệ, nói:

“Huynh tới tìm các đệ, vừa rồi đi ngang qua đây thấy muội ấy ngã trên đất.”

Lục Hoán vừa nghe, nhất thời trong mắt không còn ca ca nữa, gấp gáp chạy đến bên cạnh Trần Kiều, khẩn trương nói:

“Biểu muội không sao chứ?”

Trần Kiều cũng không biết tại sao mình lại bị té xỉu.

Lục Hoán thấy nàng không biết gì, hét to một tiếng đánh thức Hồng Hạnh đang ngủ gật, sau đó hắn phái Hồng Hạnh tới tiền viện truyền lời mời lang trung. Lục Hoán thì khăng khăng hộ tống Trần Kiều về nhị phòng.

Khi hai người sóng vai rời đi, Lục Dục đã biến mất.

Sau khi lang trung bắt mạch cho Trần Kiều, nói Trần Kiều bị thiếu máu, bốc vài thang thuốc bổ. Nhị phòng đều rất quan tâm Trần Kiều, kết quả gần tối thì nguyệt sự của Trần Kiều tới. Sau khi nhị phu nhân biết được, nhẹ nhàng thở ra, các cô nương khi có nguyệt sự đều rất yếu, nàng còn đang lo cháu ngoại mắc chứng bệnh gì.

“Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh trong những ngày này.”

Nhị phu nhân ngồi bên mép giường nhẹ nhàng dặn dò Trần Kiều.

Trần Kiều hơi đỏ mặt. Đã lâu rồi nàng không được hưởng thụ sự quan tâm đặc biệt của trưởng bối vì bị nguyệt sự, không hiểu sao vẫn rất thẹn thùng.

Nhị phu nhân lại rất vui mừng, nắm tay Trần Kiều nói:

“Kiều Kiều của chúng ta đã trở thành một đại cô nương rồi.”

Nhị phu nhân thầm quyết định, đợi con gái mình mười sáu tuổi, chọn được hôn sự tốt xong, bà sẽ lập tức bắt đầu tìm người giúp cháu ngoại.

Các trưởng bối đều có tính toán của riêng mình. Ngày hôm sau, các đường huynh đệ Lục Hoán, Lục Triệt đều tới thăm Trần Kiều.

Được các thiếu niên quan tâm, Trần Kiều không biết nên nói gì, Lục Trân ở bên cạnh xem náo nhiệt chỉ cười.

Lục Hoán bối rối, biểu muội bị bệnh, tại sao đại đường muội còn cười?

Hỏi nửa ngày vẫn không nhận được đáp án, Lục Hoán một bụng đầy nghi ngờ về đại phòng. Đi đến tiền viện, hắn lại đυ.ng phải Lục Dục đang định ra ngoài.

“Mất hồn mất vía, xảy ra chuyện gì?”

Lục Dục nhìn đệ đệ, gọi lại hỏi.

Lục Hoán sờ đầu, thẳng thắn hỏi huynh trưởng về sự nghi ngờ của mình.

Lục Dục ăn muối nhiều hơn đệ đệ hai năm, cũng hơn hiểu được một số thứ, nhưng chuyện liên quan đến riêng tư của tiểu cô nương, hắn không thể nói.

“Không biết.”

Lục Dục ném cho đệ đệ hai chữ rồi ra ngoài.

Lục Dục lên xe ngựa, một mình ngồi trong xe yên tĩnh, ma xui quỷ khiến, hắn lại nghĩ tới lần gặp lại Trần Kiều ở bên hồ. Hai tháng không gặp, dung mạo nàng không thay đổi quá lớn, hình như có cao lên, nhưng Kiều Kiều vẫn nhỏ nhắn như trước, lúc hắn ôm nàng lên, hình như cũng không nặng lắm.

Nhưng mà cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, sau này không thể coi nàng như trẻ con nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »