Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 153

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Ba cô nương khác đã bắt đầu ăn, Trần Kiều cũng không từ chối nữa, bỏ một múi quýt vào miệng, vị ngọt lan tỏa vô cùng ngon miệng.

Trong phòng ấm áp, mặt nàng trắng như đánh phấn, ăn xong quả quýt cánh môi lại trở nên hồng hào ướŧ áŧ, Lục Hoán nhìn không chớp mắt. Rồi lại nhìn khuôn mặt mềm mại của Trần Kiều, hắn không nhịn được hỏi:

“Biểu muội, con gái Giang Nam đều trắng như vậy sao?”

Lục Dục nhíu mày, quát lớn nói: “Đừng nói bậy.”

Cô nương mười hai tuổi không lớn không nhỏ, đệ đệ hỏi điều này là không thích hợp.

Lục Hoán bị mắng, hậm hực ngậm miệng lại.

Trần Kiều coi như không có chuyện gì tiếp tục đánh bài.

“Ai, muội bụng đau, Đại ca giúp muội đi.”

Lục Anh đột nhiên ôm bụng, sốt ruột đứng lên, để Lục Dục thay nàng.

Lục Dục nhìn về phía đệ đệ cũng đang nhàn rỗi.

Hắn hướng mắt về hướng Đông, Trần Kiều tưởng hắn muốn xem bài mình, bàn tay nhỏ vô cùng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã che bài lại.

Mặt Lục Dục tối sầm, nàng coi hắn là cái gì?

“Nhị đệ thay tam muội đánh đi.”

Lục Dục lạnh lùng nói.

Lục Hoán rất muốn đánh bài, nhưng Lục Anh đang được bọn nha hoàn hầu hạ đi giày cho lại nói:

“Muội không muốn để nhị ca đánh, huynh ấy thiên vị biểu muội, chắc chắn sẽ cố tình cho biểu muội pháo.”

Ngày nào Lục Hoán cũng đi nịnh bợ Trần Kiều, tất cả mọi người đều nhìn ra.

Lục Hoán hơi đỏ mặt, Trần Kiều vẫn coi như không nghe thấy như trước.

“Đại ca nhanh lên.” Ra tới trước cửa, Lục Anh đẩy Lục Dục một cái.

Lục Dục bất đắc dĩ đành phải cởi giày, ngồi xếp bằng xuống đầu dưới Trần Kiều.

Ván này vừa mới bắt đầu, Lục Anh xào bài rất tốt, ăn một lần, đánh một lần mà đã hồ.

Trần Kiều đánh một quân, đúng quân Lục Anh muốn.

Lục Dục mím môi dưới, nghĩ đến động tác giấu bài vừa nãy của nàng, cố tình không ăn, sau đó hắn đi bắt bài, thế mà lại bắt được cùng một quân. Giữ quân này lại, Lục Dục đánh một quân bài khác.

“Bính!”

Lục Hoán cao hứng kêu lên thay Trần Kiều.

Khó có thể phát hiện ra Lục Dục đang mím môi, vừa rồi hắn thật sự không xem bài Trần Kiều, đánh ra quân nàng muốn chỉ là một hành động vô tình.

Lục Uyển không tin, chu miệng oán giận nói:

“Đại ca không thiên vị biểu muội giống nhị ca đấy chứ?”

Lục Dục chẳng thèm giải thích, rũ mắt xem bài mình, mặt lạnh như sương.

Trần Kiều thì biết Lục Dục là người duy nhất trong bốn vị công tử không thích nàng, tuyệt đối sẽ không giúp nàng gian lận, bởi vậy, Trần Kiều yên tâm thoải mái xào bài. Lục Hoán từ sau lưng Trần Kiều bò tới, nhìn bài trong tay anh trai, cười giải thích: “Vậy đại ca thật vô dụng.” Nói xong, Lục Hoán dứt khoát ngồi giữa Trần Kiều và huynh trưởng.

Lục Dục không thèm gian lận, Lục Hoán chờ đến khi Trần Kiều muốn đánh bài hồ Lục Dục, hắn liền vội vàng ngăn lại nàng, nghiêm trang nói:

“Quân này giữ lại đã, muội đánh cái kia đi.”

Trong tay Trần Kiều là bài mới bốc được, không có tác dụng gì, biểu hiện của Lục Hoán quá dị thường, nàng lập tức hiểu ngay, nhưng nàng vẫn đánh quân đó.

Lục Hoán lớn tiếng thở dài.

Lục Dục đẩy bài, hồ.

Nào có ai biết rõ nhà dưới muốn bài gì mà còn tiếp tục đánh ra chứ? Lục Uyển nhìn đại ca phong thái lỗi lạc ở đối diện, rồi lại nhìn khuôn mặt mê người của Trần Kiều, nàng đột nhiên hiểu ra, vừa cắn hạt dưa cười như không cười nói:

“Nhị ca không hiểu rồi, nếu đổi thành huynh, biểu muội tuyệt đối sẽ không đánh cho huynh pháo.”

Lục Hoán sửng sốt.

Trong lòng Lục Dục khẽ động. Chẳng lẽ Trần Kiều có ý với hắn? Nhưng mà nghĩ lại thì ngày nàng mới tới, thật sự cũng giống các khuê tú tới nhà làm khách, đều lén nhìn hắn.

“Đổi lại là huynh biểu muội cũng sẽ đánh thế, muội ấy chỉ có một bàn tay, giữ lại hai bính cũng vô ích.” Muội muội ruột ám chỉ biểu muội không thích hắn bằng đại ca, Lục Hoán rất không vui, liền ấn đổ bài trước mặt Trần Kiều xuống. Lục Uyển, Lục Trân vừa thấy, quả đúng như lời Lục Hoán nói, Trần Kiều không phải cố ý đánh pháo.

Lục Dục cũng thấy, vừa định nhường chỗ cho nhị đệ, Trần Kiều lại đột nhiên nói với Lục Hoán:

“Nhị biểu ca đánh thay muội đi, muội hơi khó chịu, đi về trước.”

“Được rồi, hôm nay không chơi nữa.”

Lục Trân cũng rất giận Lục Uyển vừa nãy công khai giễu cợt biểu muội định lấy lòng đại ca, thật quá đáng.

Đương nhiên Lục Trân đứng về phía biểu muội ruột, đi giày xong, nàng kéo Trần Kiều cùng nhau đi.

“Để huynh đưa các muội về!”

Lục Hoán đuổi theo.

Lục Anh chưa trở về, bên bàn vuông chỉ còn hai anh em Lục Uyển và Lục Dục ngồi mặt đối mặt.

Lục Dục trầm mặt giáo huấn muội muội:

“Thân là đích nữ Hầu phủ, đây là đạo tiếp khách của muội à?”

Từ nhỏ Lục Uyển đã được nuông chiều, không sợ huynh trưởng chút nào, bĩu môi nói:

“Nàng ta giống khách chỗ nào chứ? Muội thấy tính tình nàng ta còn lớn hơn muội, mới đùa chút thôi mà đã nói đi là đi, không nể mặt muội chút nào. Ai không biết còn tưởng rằng nàng ta mới là đại tiểu thư con vợ cả. Một đứa con gái nhà Tri phủ không được yêu thương, nàng ta kiêu ngạo cái gì chứ?”

“Sao vậy?”

Lục Anh vừa về đã thấy đã tàn cuộc, nàng không biết lý do nên hỏi.

Đường muội ở đây, Lục Dục không dạy dỗ muội muội nữa, đứng dậy rời đi.

Trên đường trở về phòng, trong đầu Lục Dục, không hiểu sao lại hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Trần Kiều, cùng nụ cười nhạt trái lương tâm cho có lệ của nàng với đệ đệ.

Tiểu biểu muội này thật sự hơi kiêu ngạo, đến đệ đệ mà cũng chướng mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »