Chương 152

Editor: Tô Mộc Y

Thật ra làm khuê tú rất chán, đặc biệt là khuê tú sống nhờ nhà người khác.

Nếu đây là nhà mình, Trần Kiều ở trong phòng buồn quá còn có thể tùy tiện ra hoa viên đi dạo, nhưng đây là phủ Bình Tây Hầu, ngoại trừ lúc biểu tỷ Lục Trân chủ động dẫn nàng ra ngoài tản bộ, Trần Kiều chỉ có thể đi dạo ở nhị phòng. May mà Trần Kiều đã phát hiện ra một số tàng thư chưa từng đọc ở thư phòng của cữu cữu Lục nhị gia, dùng gϊếŧ thời gian cũng được.

Tháng Chạp trời giá rét, Trần Kiều và Lục Trân ngồi trong phòng sưởi ấm. Trần Kiều đọc sách, Lục Trân ngồi bên cạnh may vá, nàng phải thêu một cái đai lưng cho ca ca ruột.

“Đại cô nương, biểu tiểu thư, nhị cô nương mời hai người sang đánh bài, tam cô nương đã tới rồi.”

Đích nữ đại phòng Lục Uyển đột nhiên phái nha hoàn tới mời.

Mối quan hệ giữa ba vị cô nương của Lục gia, Lục Trân, Lục Uyển, Lục Anh cũng không tốt lắm, nhưng mấy tỷ muội ruột cùng nhau lớn lên, trừ việc thỉnh thoàng cãi nhau ra thì phần lớn thời gian vẫn có thể chơi với nhau.

Lục Trân cười, buông kim chỉ xuống, nói với Trần Kiều:

“Đi thôi.”

Trần Kiều liền cùng Lục Trân đi giày xuống đất, mỗi người đều mặc áo choàng, cầm lò sưởi tay đi tới đại phòng.

Lục Uyển đặt bàn chơi bài trong viện Tây Noãn Các của nàng, trong phòng đốt địa long, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào khiến căn phòng ấm áp sáng ngời, bàn gỗ vuông màu đỏ đặt sát cửa sổ trên giường đất. Để tránh hai biểu tỷ muội Trần Kiều và Lục Trân gian lận, Lục Uyển, Lục Anh ngồi tách ra ở hai phía Đông, Tây.

Chỉ còn hai vị trí Nam, Bắc. phía Nam sát cửa sổ, phía Bắc ở sát mép giường.

“Để ta ngồi trong.” Lục Trân nhìn Lục Uyển ở phía Đông, nháy mắt ra hiệu với biểu muội. Lục Uyển là cô nương có thân phận tôn quý nhất trong phủ, từ nhỏ đã không chịu thiệt, nếu để Trần Kiều ngồi nhà trên Lục Uyển, liên tục cho Lục Uyển ăn bài thì chắc chắn Lục Uyển sẽ vui vẻ. Nhưng nếu Trần Kiều dám cố ý không cho nàng ta ăn, chắc chắn Lục Uyển sẽ ghi hận Trần Kiều.

Lục Trân không sợ bị Lục Uyển ghi hận, chỉ sợ biểu muội bị ức hϊếp.

Trần Kiều nhìn một cái là hiểu. Nàng cởi giày, ngồi xếp bằng ngồi ở sườn Bắc.

Kĩ năng đánh bài của họ rất tốt, ai cũng muốn thắng nên đều tập trung hết sức. Trần Kiều cũng chơi rất nghiêm túc, chơi được hai vòng, hai tiểu Hồ, trên mâm đã có thêm mấy hạt dưa. Trần Kiều không thiếu bạc để tiêu, nhưng cảm giác thắng được tiền vẫn khiến người ta sung sướиɠ.

Tiền viện, hai vị công tử đại phòng là Lục Dục và Lục Hoán ra ngoài đã về, đi thỉnh an mẫu thân trước.

“Muội muội đâu rồi ạ?”

Lục Hoán thuận miệng hỏi.

Hầu phu nhân Vệ thị cười nói:

“Đi đánh bài rồi, cuối cùng bây giờ cũng có đủ người chơi rồi.”

Ánh mắt Lục Hoán sáng lên, ba muội muội ba thiếu một, bây giờ đủ người chơi rồi, hẳn là biểu muội Trần Kiều cũng tới?

“Để con đi xem!”

Lục Hoán lập tức nhảy dựng lên, bước chân vui sướиɠ hướng ra ngoài.

Con thứ ham chơi không chịu ngồi yên, Vệ thị tập mãi cũng thành quen, quay đầu hàn huyên với con trưởng.

Lục Dục nói chuyện cùng mẫu thân, nhưng trong lòng lại rất bất mãn với việc đệ đệ cứ dán vào Trần Kiều.

Trần Kiều cũng rất bất mãn với Lục Hoán đang yên vị bên cạnh nàng. Lúc Lục Hoán lại định dạy nàng đánh bài lần nữa, Trần Kiều cười nói:

“Hay là nhị biểu ca đánh thay ta đi?” Chỉ cần Lục Hoán nhận, nàng sẽ ngồi dịch sang chỗ biểu tỷ, cách xa Lục Hoán.

Lục Hoán cho rằng Trần Kiều thật sự nhờ hắn giúp, vừa định vui vẻ nhận lời thì tam cô nương Lục Anh ngồi đầu dưới Trần Kiều lại không vui. Lục Hoán là anh em ruột của Lục Uyển, hai người đó gian lận thì sao bây giờ?

Lục Trân cũng ghét bỏ nói với Lục Hoán: “Để bọn muội chơi là được rồi, nhị ca ngồi bên cạnh xem đi, nhưng không được nói, để Kiều Kiều tự đánh.”

Nàng lo Lục Hoán lại cố tình chỉ Trần Kiều cho Lục Uyển pháo.

Bị hai muội muội oán trách, Lục Hoán không dám cử động nữa, thành thật xem Trần Kiều đánh.

Hắn không quấy rối, Trần Kiều liền tiếp tục toàn tâm toàn ý đánh bài.

Tiểu nha hoàn bưng quýt tới để các cô nương giải khát.

Lục Hoán lập tức cầm một quả quýt lên, lột vỏ, sau đó bóc một múi đưa cho Trần Kiều:

“Biểu muội đánh bài đi, để ta lột vỏ cho.”

Lúc Lục Dục tiến vào thì thấy cảnh này.

Mấy người trên giường đất nghe thấy tiếng, nhìn về phía hắn.

Lục Uyển là người đầu tiên thu hồi tầm mắt, lườm nhị ca nhà mình:

“Tại sao huynh không lột cho muội?” Có người nào làm anh như vậy không?

Nói xong, Lục Uyển giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn Trần Kiều.

Trần Kiều thuận thế nói với Lục Hoán:

“Nhị biểu ca tự mình ăn đi.”

Lục Hoán cảm thấy tiểu biểu muội muốn ăn nhưng lại bị muội muội mình dọa. Hắn liền đặt quả quýt mình đã lột vỏ xong lên cái đĩa sứ màu trắng bên cạnh Trần Kiều, rồi cầm một quýt khác bóc cho ba muội muội, nói:

“Đều có đều có, các muội đánh bài, để một mình huynh hầu hạ bốn muội là được chứ gì?”

Lúc này các cô nương đều cười, Trần Kiều vừa đánh mã, khóe môi cũng hơi cong lên.

Lục Hoán thấy vậy, trong lòng liền ngọt ngào.

Lục Trân thấy Lục Dục còn đứng ở cửa, thân mật nói:

“Đại ca ngồi đi ạ, đứng ở đó làm gì.”

Lục Dục gật đầu, nhìn đã giường đất chen chúc đông người, hắn liền ngồi xuống sườn phía Tây Trần Kiều và Lục Anh. Hắn không cởi giày ngồi xếp bằng trên giường đất giống Lục Hoán, mà nghiêng người ngồi phía sau Lục Anh, cách Trần Kiều khá xa, như chỉ muốn xem bài Lục Anh.

Trong ánh mắt Trần Kiều, người đàn ông này mặc màu trường bào trắng, đầu đội ngọc trâm, nhìn tư thế hắn xem bài cũng giống như thần tiên xem cờ. Nhưng Trần Kiều không hiểu, Lục Hoán thì thôi đi, nhưng Lục Dục cũng là một quý công tử, chẳng lẽ không có chính sự khác để làm à, tự dưng lại tới xem các cô nương đánh bài?

“Biểu muội ăn đi.”

Lục Hoán lột xong bốn quả quýt, thấy Trần Kiều còn chưa động, không nhịn được đành thúc giục.