Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 151

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Lục Hoán cũng đứng ở trên gạch băng, hắn có tâm thái phân cao thấp với huynh trưởng, thuận tiện lại trước mặt Kiều biểu muội biểu diễn một phen, nhưng công phu của hắn vẫn kém một chút, tai bình không có ném trúng, mũi tên rơi trên băng.

"Nhị ca không điểm!" Lục Trân lớn tiếng nói không khách khí chút nào.

Lục Hoán sắc mặt ửng đỏ, đi về hướng đại ca, hắn liếc trộm Trần Kiều, đã thấy Trần Kiều đã nhìn về phía tam đệ Lục Nhuận, trên mặt chờ mong mỉm cười.

Lục Hoán cảm thấy nhụt chí, giống như đang bị nàng cười chê càng lớn hơn là bị nàng coi nhẹ.

Lại nhìn Lục Nhuận, Lục Hoán liền mang theo mấy phần ghen ghét. Lục Nhuận cũng không biết suy nghĩ của Nhị ca mình, hắn cũng không có dã tâm giống Nhị ca, hắn đứng vững trên gạch băng, Lục Nhuận nhắm chuẩn miệng bình ném. Tuy Lục Nhuận thường đọc sách nhưng công phu cũng không kém, chính xác không lệch, mũi tên vững vàng rơi vào miệng bình.

"Tam ca một điểm!" Lục Trân khích lệ hô to.

Lục Hoán lại nhìn Trần Kiều, thấy Trần Kiều cười tươi như hoa, chẳng qua là cười cho tam đệ nhìn.

Lục Dục cũng chú ý tới sự đối đãi khác nhau của Trần Kiều, tiểu cô nương tựa hồ chỉ muốn xem Tam biểu ca, dù người khác biểu hiện như thế nào thì nàng cũng không thèm để ý.

Lục Dục cảm thấy, biểu muội này rất không phóng khoáng, không biết lễ nghi, làm uổng công Nhị đệ nhiều lần đi thăm bệnh nàng.

Đến phiên Lão Tứ Lục Triệt.

Lục Triệt vừa bước lên gạch băng là đã tạo ra một trận cười, vừa chuẩn bị ném thẻ vào bình, dưới chân bị trượt một cái, chân bị trượt phía trái, hắn vội vàng nghiêng thân thể qua bên phải, kết quả là tuột xuống một cái mông ngồi trên gạch băng.

Lục Trân cười ha ha, Trần Kiều cũng cúi đầu, tay nhỏ che bờ môi đang hé.

Lục Triệt nhìn thấy, mặt đỏ chót vót.

Lục Hoán nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Kiều, thế mà cũng có chút ghen tị Tứ đệ.

Lục Triệt té ngã còn không có ném trúng, vòng thứ hai bắt đầu. Lục Dục vẫn là bộ dáng giống thần tiên, ném một phát trúng, lần nữa đến phiên Lục Hoán, Lục Hoán khẽ cắn môi, cố ý học Lão Tứ Lục Triệt, cũng té ngã một cái.

Hắn ngã quá vụng về, Lục Dục nhíu mày nghiêng đầu, ánh mắt vô ý đảo qua đệ đệ lấy lòng đối tượng, thấy Trần Kiều vẫn là dáng vẻ thờ ơ.

Lục Dục có chút nhìn không thấu biểu muội này, Tam đệ Tứ đệ nàng đều rất hòa thuận, chẳng lẽ chỉ nhìn huynh đệ bọn họ là không vừa mắt?

"Trân muội, biểu muội, các ngươi cũng đi thử một chút?"

Kế hoạch chọc tiểu biểu muội cười thất bại, Lục Hoán dứt khoát chạy tới, nhiệt tình mời nói.

Trần Kiều vừa muốn cự tuyệt, Lục Trân cao hứng nhảy dựng lên: "Được."

Nói xong, Lục Trân liền lôi kéo tay Trần Kiều đi về phía trước.

Lục Trân chỉ riêng bước lên gạch băng cũng bước nữa ngày, đứng mãi không vững, vẫn là Lục Nhuận ở một bên vịn, nàng mới không bị té ngã.

Trần Kiều nhìn thấy, biết là mình cũng sẽ bị thất thố như vậy nên khi Lục Trân đi xuống, nàng từ chối không muốn thử.

Lục Hoán cho là nàng sợ hãi, đi lên liền nắm chặt tay nhỏ Trần Kiều, ôn nhu nói: "Không sợ, biểu ca dìu muội."

Lúc Hoán bây giờ chỉ là muốn thân cận biểu muội mà thôi, vẫn chưa có suy nghĩ gì về phương diện nam nữ.

Nhưng Trần Kiều lại phi thường bất mãn với hành động của Lục Hoán, lập tức đem tay rút lại, đồng thời lần nữa cho thấy thái độ: "Muội thật sự không muốn chơi."

Mặt của nàng có chút lạnh.

Lục Hoán bất đắc dĩ, mất mác buông tay ra.

"Nhị đệ, đi." Cách mấy bước đột nhiên nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Lục Dục.

Lục Hoán nghi hoặc mà nhìn về phía huynh trưởng.

Lục Dục không có bất kỳ giải thích gì, vứt cho đệ đệ một ánh mắt đi theo hắn, trực tiếp đi về hướng bờ hồ.

Lục Hoán e ngại huynh trưởng, không thể không đuổi theo.

Đi một đoạn, Lục Hoán quay đầu nhìn, kỳ quái hỏi: "Đại ca, đang chơi vui mà, tại sao đột nhiên không chơi nữa?"

Lục Dục nhìn về phía trước, mặt lạnh lùng nói: "Về sau ít cùng Trần Kiều lui tới."

Miễn cho lại tự rước lấy nhục.
« Chương TrướcChương Tiếp »