Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 150

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Tứ công tử Lục Triệt trước hết đối với chuyện đi thăm Trần Kiều đã mất đi hứng thú, hắn cảm thấy biểu muội này nhát gan lại không thú vị, ở cùng một chỗ đều không nói gì, hắn cố gắng chọc cười hống nàng vui vẻ, biểu muội chỉ là lừa gạt cười cho qua, Lục Triệt có phần bị đả kích, thời gian dần cũng không đến nhị phòng chơi nữa. Mất đi một biểu ca theo đuổi, Trần Kiều rất vui mừng.

Còn lại hai người, thân biểu ca Lục Nhuận là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, trước mắt tựa hồ chỉ coi Trần Kiều là muội muội, Trần Kiều cũng chỉ coi hắn là biểu ca.

Chỉ có Lục Hoán, vô luận Trần Kiều cười hay không cười, Lục Hoán đều đặc biệt thích tới, làm cho Trần Kiều rất đau đầu.

Chăm nửa tháng, bệnh Trần Kiều cuối cùng cũng tốt lên, Lục Trân cao hứng mang Trần Kiều đi tham quan toàn bộ Hầu phủ.

Trần Kiều vui vẻ đáp ứng, nàng cũng muốn hoạt động gân cốt một chút.

Không khí Tây Bắc lại lạnh, Trần Kiều từ Tô Châu mang tới quần áo mùa đông căn bản không phát huy được tác dụng, Nhị phu nhân cố ý đặt mua cho cháu gái mấy bộ quần áo mùa đông, hôm nay Trần Kiều mặc bên trong một kiện áo nhỏ màu hồng nhạt váy dài trắng, bên ngoài buộc lên một áo choàng màu hồng đào thiêu, áo choàng mũ trùm được làm bằng lông cáo sợi thô tuyết trắng, Trần Kiều như hoà thể với bộ trang phục, bệnh khí tiêu tan, trắng trẻo mũm mĩm, tiên nhiên xinh đẹp.

"Hiện giờ trong sân cũng không có hoa gì, mùa xuân mới có." Trong hoa viên, phần lớn cây cối đều trụi lủi, chỉ có tùng bách xanh biếc, Lục Trân giới thiệu có chút ngượng ngùng.

Trần Kiều cười nói: "Bên này trời xanh thăm thẳm, tinh khiết linh hoạt kỳ ảo, ta rất thích."

Lục Trân ngửa đầu, nhìn trời xanh trên cao, không cảm thấy đẹp cỡ nào.

Hai tỷ muội chậm rãi đi tới, vòng qua vườn hoa, phía trước đột nhiên xuất hiện bốn bóng người, từ cao đến thấp, Lục Dục, Lục Hoán, Lục Nhuận, Lục Triệt, bốn vị công tử Hầu phủ đều đến đông đủ.

Nhìn thấy hai muội muội, Lục Dục tiếp tục trưng ra bộ mặt cao lãnh, Lục Nhuận còn tốt chút, dù sao mỗi ngày đều gặp Trần Kiều, Lục Hoán, Lục Triệt hai con mắt đều sáng lên, ngạc nhiên nhìn xem Trần Kiều một thân phấn nộn.

Trần Kiều thả tầm mắt xuống.

Lục Trân hiếu kì hỏi: "Đông đủ như thế, mọi ngươi muốn đi đâu vậy?"

Lục Triệt cướp lời nói: "Chúng ta muốn chơi ném thẻ vào bình bên trên băng, các ngươi cùng đi luôn đi."

Trần Kiều không nói, Lục Trân bĩu môi nói: "Ném thẻ vào bình rượu thì có gì vui?" Khi còn bé nàng thích chơi nhưng trưởng thành thì liền chán ngấy, ngẫu nhiên mở tiệc chiêu đãi bọn tỷ muội mới có thể chơi ném thẻ vào bình rượu để gϊếŧ thời gian.

Lục Triệt cười nói: "Nhị ca nói, chúng ta ném thẻ vào bình rượu nhưng hai chân phải đứng lên trên khối băng, dạng này càng khó ném trúng."

Lục Trân nghe xong, cuối cùng cũng hứng thú, lôi kéo tay Trần Kiều nói: "Chúng ta cũng đi xem."

Khách liền theo chủ, Trần Kiều gật gật đầu.

Phủ trạch Bình Tây Hầu nước hồ đã sớm đóng băng rắn chắc, nhóm công tử muốn chơi trò chơi, bọn sai vặt đã sớm tới đào hai khối băng lớn, lại đem khối băng cắt thành hai khối gạch băng lớn nhỏ để các chủ tử giẫm chân lên. Cái bình đồng được đặt cách gạch băng mười bước. Mũi tên ném trúng miệng bình tính một điểm, trúng hai bên mang tai tính hai điểm.

Lục Trân đẩy gã sai vặt ra bàn sau, nàng muốn đích thân thay các huynh trưởng tính tỉ số.

"Có thưởng phạt gì không?" Trước khi bắt đầu, Lục Trân hưng phấn hỏi.

Lục Hoán nói: "Người thua sẽ chạy quanh hồ năm mươi vòng."

Lục Trân nhìn xem hồ lớn nhà mình, âm thầm tắc lưỡi, nếu chạy năm mươi vòng thật còn không chết vì mệt?

Trần Kiều đứng ở bên cạnh Lục Trân, hào hứng mà nhìn xem bốn vị biểu ca này.

Dựa theo thứ tự lớn nhỏ, thế tử Lục Dục tới trước, Trần Kiều yên lặng đứng bên ngoài quan sát, phát hiện vị thế tử gia này tựa hồ rất thích mặc bạch y, một thân trường bào màu trắng đứng ở mặt băng, ẩn ẩn như loại di thế độc lập trích thần tiên.

Lục Dục đi đến trước gạch băng, bước chân dẫm lên gạch băng, thân hình thẳng tắp, ổn định như ngọn núi thương tùng. Một tay chắp sau lưng, Lục Dục nâng tay phải lên, tựa hồ chỉ là tiện tay quăng ra, mũi tên trong tay hắn liền bay ra ngoài, một đầu đâm vào tai trái bình đồng. Ném trúng, Lục Dục đứng trên gạch băng, mặt không thay đổi đứng ở một bên.

"Đại ca quá lợi hại!" Lục Trân đứng bên cạnh Lục Dục, tính hai điểm.

Lục Dục nghe vậy, ghé mắt nhìn qua thấy đường muội đang cúi đầu viết chữ, Trần Kiều đứng bên cạnh hai tay cầm lò sưởi tay, ánh mắt đã nhìn về nhị đệ đang chuẩn bị ném thẻ vào bình, trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc kinh ngạc, tán thưởng gì, phảng phất như hắn chỉ ném có thành tích bình thường.

Lục Dục thu tầm mắt lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »