Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 149

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

So sánh Lục Dục lạnh lùng, cao ngạo thì nhị công tử Lục Hoán nhìn Trần Kiều với ánh mắt nhiệt tình hơn nhiều, Trần Kiều chỉ có tính toán gọi một tiếng biểu ca nhận người rồi lui ra phía sau nhưng Lục Hoán lại chủ động cùng với nàng hàn huyên: "Biểu muội trông còn nhỏ, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Lục gia có ba vị cô nương, tư thái đều rất thon thả nhưng Lục Hoán cảm thấy cả ba người muội muội cũng đều không bằng một tiểu biểu muội trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mắt đen to tròn trong veo như nước giống như một đóa hoa đặc biệt xinh đẹp.

Trần Kiều không thích Lục Hoán, hoặc là nói, trong bốn vị biểu ca, người Trần Kiều muốn tránh nhất chính là Lục Hoán.

Tại trong hồi ức của nguyên thân, Lúc Hoán đối với nàng là nhiệt tình nhất nhưng đó là một loại nhiệt tình đầy dã tâm. Nguyên thân cùng với ba người biểu ca mập mờ không rõ nhưng chỉ có Lục Hoán dám đối với nàng động thủ, dạng thích này rất nguy hiểm. Trải qua ba kiếp Trần Kiều có thể nhìn ra được, nguyên thân lại đơn thuần cho rằng có thể đem Lục Hoán chơi đùa trên lòng bàn tay mà nhiều lần lợi dụng Lục Hoán để tiếp cận Lục Dục, cũng bao gồm chuyện hạ dược Lục Dục cũng là lợi dụng Lục Hoán làm kíp nổ.

Cuối cùng, người uống nhầm trà bỏ thuốc lại là Lục Hoán, ai biết trong đó Lục Hoán có thực sự là vô tội hay là vẫn tương kế tựu kế?

Tóm lại, nguyên thân cùng với Lục Hoán trở thành oán lữ chủ yếu vẫn là do nguyên thân tự chọn nhầm đường, không biết trân quý người trước mắt, về sau nguyên thân nhìn Lục Hoán kế thừa tước vị mới đi nịnh bợ lấy lòng, Lục Hoán vô tình cự tuyệt cũng có thể coi là chuyện thường tình, không có gì đáng trách. Nhưng Trần Kiều không thích loại nam nhân như Lục Hoán này.

Hiện tại nàng là biểu tiểu thư có cửu cửu và mợ trông nom, có thời gian dài để tìm kiếm vị hôn phu tương lai, không nên miễn cưỡng chính mình.

"Mười hai", Trần Kiều sợ người lạ đứng bên cạnh biểu tỷ Lục Trân thấp giọng đáp, uyển chuyển bài xích nói nhiều.

Lục Hoán thấy tiểu biểu muội bị hù sợ, liền chỉ cười cười.

Hai huynh đệ còn có một muội muội gọi là Lục Uyển, năm nay mười bốn, trong ba vị cô nương Hầu phủ thì xếp hàng thứ hai.

Lục uyển cùng Hầu phu nhân Vệ thị giống nhau, đều rất kiêu căng, không muốn chào đón Trần Kiều.

Thời điểm không còn sớm, Nhị phu nhân dẫn hài tử nhà mình cáo từ.

Bên ngoài tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, bọn nha hoàn còn chưa kịp quét dọn, chân đạp lên tuyết vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Lục Trân kéo cánh tay Trần Kiều, hai biểu tỷ muội đi ở dưới một cây dù, Lục Trân đối với Trần Kiều nhỏ giọng nói: "Đại ca từ nhỏ đã không thích cười, nhưng huynh ấy rất tốt, chúng ta có phiền toái gì cần giúp đỡ, huynh ấy đều giúp chúng ta. Nhị ca trước đây đặc biệt xấu tính, rất thích khi dễ chúng ta, hai năm nay đã lớn nên hiểu chuyện hơn, ở chung cũng tốt. Nhị muội muội thì thôi, tâm khí cao ngạo, chúng ta không dám chọc giận nàng."

Đây là nhắc nhở nàng cách sống chung như thế nào cùng với đám người Lục gia, Trần Kiều nghiêm túc nghe xong, gật gật đầu.

Trần Kiều cứ như vậy ở lại tại phủ Bình Tây Hầu, có lẽ là Tô Châu cùng Lương Châu khí hậu khác biệt quá lớn, ngày thứ hai Trần Kiều liền ngã bệnh, bị ho khan cùng với chảy nước mũi. Huynh muội Lục Nhuận, Lục Trân thường xuyên đến thăm nàng, hai phòng khác, các cô nương đều không lộ diện, Lục Hoán, Lục Triệt cũng thay phiên tới mấy lần.

Trần Kiều mượn chuyện bị bệnh, mặt ủ mày chao lười nói chuyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »