Chương 148

Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều muốn thay quần áo. Nhị phu nhân, Lục Trân đi cùng nàng tới Đông Khóa viện của Lục Trân. Sau này Trần Kiều sẽ ở sương phòng bên này, hai biểu tỷ muội ở chung cũng tiện.

Trần Kiều đi thay quần áo, Lục Trân nhỏ giọng nói với mẫu thân:

“Mẹ, mặt biểu muội thật mềm, rất muốn xoa xoa.”

Nhị phu nhân bật cười, xoa mặt con gái nói:

“Con cũng mềm mà, nhưng mà khí hậu Giang Nam ẩm ướt, khí hậu dưỡng người, tất nhiên không giống nhau.”

Lục Trân hâm mộ nói:

“Sớm biết vậy, phụ thân điều đến Giang Nam thì tốt rồi, cả nhà chúng ta đều dọn qua đó.”

Nhị phu nhân nghĩ tới thái phu nhân. Thái phu nhân không thích nhị phòng, tam phòng. Nếu có thể, nàng cũng muốn chồng ra ngoài làm quan, nhưng tình cảm của chồng và các anh em rất tốt. Theo ý Hầu gia, ông ấy và tam gia hàng năm chinh chiến, trong nhà vẫn cần có một người đàn ông, vì vậy nên cả nhà nàng không thể rời đi.

“Cẩn thận bị tổ mẫu nghe được.”

Nhị phu nhân nhắc nhở con gái.

Lục Trân thở dài, không đề cập tới chuyện này nữa.

Sau khi Trần Kiều thay quần áo xong liền cùng ba mẹ con nhị phu nhân đi thỉnh an Thái phu nhân.

Thái phu nhân ở Vạn Phúc Đường. Từ trước đến nay quan hệ của tam phu nhân và nhị phu nhân vẫn rất tốt, khi biết tin cũng dẫn bọn nhỏ tới đây chờ. Chỉ có Hầu phu nhân Vệ thị tự xưng là thân phận tôn quý, bên ngoài tuyết rơi nhiều, nên chờ Trần Kiều chủ động tới chính viện bái kiến nàng.

Lúc còn trẻ, Thái phu nhân hận lão Hầu gia cưng chiều thϊếp thất. Bà không thích vị tổ mẫu ruột lẳиɠ ɭơ của Trần Kiều, cũng không thích mẹ ruột Trần Kiều tâm cao khí ngạo. Bây giờ thấy Trần Kiều được thừa hưởng mọi nét đẹp của hai thế hệ trước, đương nhiên thái phu nhân cũng không thích, thái độ rất lạnh lùng có lệ.

Trần Kiều cũng không định lấy lòng vị thái phu nhân này, cố gắng giữ lễ nghĩa là đủ rồi.

Tam phu nhân không có gì đáng chú ý, tứ công tử Lục Triệt mười bốn tuổi trong mắt Trần Kiều là một đứa trẻ mắt to mày rậm bướng bỉnh. Nhưng Trần Kiều lại nhìn em gái hắn và Lục Anh nhìn thêm mấy lần. Hầu phủ có tổng cộng ba cô nương, Lục Anh nhỏ nhất, hơn Trần Kiều một tuổi. Chắc là nguyên thân đoạt mất sự cưng chiều của ba anh trai vốn thuộc về nàng nên Lục Anh thường xuyên với đối nghịch nguyên thân, là một phiền toái không lớn không nhỏ.

“Được rồi, tới chính viện đi.”

Thái phu nhân không kiên nhẫn nói.

Nhị phu nhân hành lễ cáo từ.

Trần Kiều âm thầm lên tinh thần, Đại phòng có Thế tử Lục Dục nguyên thân cầu mà không được, cũng có nhị công tử Lục Hoán vợ chồng lục đυ.c. Trần Kiều không muốn chọc tới cả hai anh em này.

Trần Kiều đi sau lưng nhị phu nhân vào nhà chính, như có như không nhìn về phía hai công tử ngồi bên trái.

Gần nàng nhất chính là nhị công tử Lục Hoán mới mười bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt hơi đen, tư thế hiên ngang vừa thấy đã biết là người tập võ. Lúc Trần Kiều nhìn qua, Lục Hoán cũng nhìn lại, nàng lập tức rũ mắt, tránh ánh mắt hắn.

Một lát sau, Trần Kiều lại nhìn về phía thế tử Lục Dục, vừa nhìn, nàng liền kinh ngạc.

Lục Dục cũng là người tập võ, nhưng Thế tử mười chín tuổi, mặc trường bào màu trắng, da như ngọc, mặt mày hờ hững, trong sự lạnh lùng lại có quý khí bẩm sinh của con cháu thế gia. Hôm nay Trần Kiều đã gặp qua bốn vị biểu ca Hầu phủ, nhưng bàn về khí chất, chỉ có Lục Dục mới thực sự xứng đáng với ba chữ quý công tử.

Trần Kiều chuẩn bị thu hồi tầm mắt, Lục Dục đột nhiên nhìn lại, ánh mắt sắc bén, nhanh đến mức nàng không kịp lảng tránh.

Trong nháy mắt Trần Kiều quên phản ứng.

Lục Dục lạnh nhạt quét mắt nhìn nàng một cái, nhưng dường như cái hắn thấy chỉ là một vật tầm thường không đáng giá. Hắn không để lộ bất kì cảm xúc gì.

Đợi Trần Kiều đến trước mặt hắn chào hỏi, lúc gọi một tiếng “đại biểu ca”, Lục Dục cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, vừa xa cách vừa ngạo mạn.

Trần Kiều nghĩ thầm, nguyên thân tìm đủ mọi cách để gả cho người này, không phải mắt bị mù chứ?