Chương 147

Editor: Tô Mộc Y

Bình Tây hầu nắm trong tay hai mươi vạn đại quân, là võ tướng được hoàng đế tín nhiệm nhất. Cha Trần dám lén tính kế con gái, bây giờ Lục Nhị gia hùng hổ tìm tới cửa, hắn nào dám tiếp tục bán con cầu vinh, ngoan ngoãn giao Trần Kiều ra, cả chuyện kết hôn của con gái sau này cũng giao cho Lục Nhị gia làm chủ.

Cứ như vậy, nguyên thân đi theo cữu cữu ruột tới Lương Châu.

Nhưng nguyên thân và mẫu thân nàng giống nhau, đều có tật xấu lòng cao hơn trời. Nguyên thân thật sự rất đẹp. Phủ Bình Tây hầu có bốn vị công tử, tiểu mỹ nhân Giang Nam mười hai tuổi vừa đến, rất nhanh đã chiếm được trái tim của ba vị biểu ca. Nguyên thân muốn hoa mai, ba vị biểu ca ở phía sau sẽ ngắt giúp nàng, nguyên thân muốn ăn bánh phù dung Quách Kỳ, ba vị biểu ca cùng nhau hợp lại mua đưa tới cho nàng. Theo lý thuyết thì nguyên thân tùy tiện chọn một ngươi để gả đều không tồi, nhưng nàng lại cố tình muốn gả cho đại biểu ca duy nhất không có coi trọng nàng, cũng chính là Thế tử phủ Bình Tây hầu, Lục Dục.

Nguyên thân muốn làm thế tử phu nhân, muốn làm Hầu phu nhân tương lai. Lục Dục hờ hững với nàng, nguyên thân lại càng lúc càng lớn tuổi nên rất sốt ruột, nàng còn nghĩ ra cách hạ tiện như dùng thuốc, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà người bị hạ thuốc lại là em trai của Lục Dục, nhị công tử Lục Hoán. Hai người chưa kết hôn mà đã tằng tịu với nhau.

Nguyên thân chỉ có thể gả Lục Hoán. Đây là vì phụ thân Lục Hoán - Bình Tây hầu cho Lục Nhị gia mặt mũi, nếu thì không theo ý mẫu thân Lục Hoán - Hầu phu nhân Vệ thị, nguyên thân chỉ xứng làm di nương thôi.

Sau khi thành thân, nguyên thân vẫn còn nhớ thương thế tử Lục Dục. Về sau Lục Hoán phát hiện ra, ban đầu hắn còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng qua quãng thời gian tân hôn ngọt ngào rồi, Lục Hoán dần không thể chấp nhận tâm tư nhỏ của vợ, nạp liên tiếp vài tiểu thϊếp. Đúng vào lúc này, Lục Dục chết trận sa trường, Lục Hoán thành thế tử mới. Cuối cùng nguyên thân cũng có chồng tốt, bắt đầu tranh sủng với đám tiểu thϊếp. Đáng tiếc Lục Hoán đã sớm lạnh tâm vì nàng, đến khi chết già cũng không sủng ái nguyên thân.

Nghĩ đến đây, Trần Kiều thở dài bất đắc dĩ. Kiếp thứ tư của nàng thật sự quá hồ đồ. Gương mặt xinh đẹp thật sự có thể giúp phụ nữ có được rất nhiều ưu thế, nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt mà đã muốn đàn ông khăng khăng một mực, nghe lời tuyệt đối, thì đúng là chuyện viển vông.

.

Trước khi trời tối, cuối cùng đoàn xe cũng tới phủ Bình Tây hầu.

Trần Kiều chỉ là tiểu bối, không thể yêu cầu các trưởng bối đợi nàng, sau đó Lục nhị gia dẫn cháu gái đi tới từng phòng.

Lục nhị gia dẫn cháu gái về nhị phòng trước.

Nhị phu nhân và một đôi trai gái đã sớm chờ ở đó.

“Kiều Kiều, đây là mợ cháu”

Lục Nhị gia đứng bên cạnh cháu gái, cười giới thiệu.

Nhị phu nhân là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng đoan trang. Khi nguyên thân vừa tới Hầu phủ, Nhị phu nhân cũng rất thương nguyên thân, nhưng nguyên thân cư xử tuỳ tiện, rõ ràng không thích biểu ca ruột Lục Nhuận lại không chịu nói rõ, ngược lại còn dây dưa với Lục Nhuận. Lục Nhuận là người trong cuộc nên không thấy rõ, nhưng Nhị phu nhân lại nhìn ra được, dần dà tất nhiên bà cũng không thích nguyên thân nữa.

Trần Kiều không muốn bước theo vết xe đổ của nguyên thân. Trước mắt, nàng không cần quan tâm đến hôn sự, nhưng một mình lẻ loi sống nhờ Hầu phủ, cữu cữu ruột và mợ là chỗ dựa cuối cùng của nàng, nàng nhất định phải tạo được mối quan hệ. Kể cả không vì suy nghĩ tới tương lai sau này thì hai vợ chồng nhị gia đều là người tốt bụng, đáng để nàng tôn kính hiếu thuận.

“Mợ.”

Trần Kiều ngoan ngoãn gọi Nhị phu nhân

“Phụ thân không thương, được cậu mợ giúp đỡ, cháu gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”

Thấy tiểu cô nương đáng thương lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng Nhị phu nhân mềm nhũn, vội kéo Trần Kiều vào lòng, thương tiếc nói:

“Cái gì mà phiền hay không phiền, Kiều Kiều đừng khách sáo với mợ, sau này đây sẽ là nhà của cháu. Nếu có gì không quen cứ việc nói với mợ, tuyệt đối đừng làm khách.”

Trần Kiều gật đầu.

Nhị phu nhân sờ tay Trần Kiều, chắc chắn nàng không bị lạnh, sau đó chỉ vào hai đứa con bên cạnh, nói:

“Đây là Nhuận biểu ca, đây là Trân biểu tỷ, biểu tỷ lớn hơn cháu ba tuổi, nó vẫn luôn ngóng con tới đấy.”

Lục Nhuận mười sáu tuổi và Lục Trân mười lăm tuổi mỉm cười với Trần Kiều.

Trần Kiều thân mật gọi biểu ca, biểu tỷ, ánh mắt dừng trên mặt Lục Trân chứ không nhìn Lục Nhuận nhiều, chỉ biết Lục Nhuận là một công tử tuấn tú giống Lục nhị gia, một thân phong độ trí thức.

Lục Nhuận lại không nhịn được nhìn tiểu biểu muội này chằm chằm.