Chương 115

Editor: Tô Mộc Y

Hôm sau, Trần Kiều gọi Hoắc Anh vào Tùng Hạc Đường.

Hoắc Anh tới, mặt vô cảm nhìn nàng.

Ngay trước mặt nha hoàn Xuân Lan và Thu Cúc, Trần Kiều cười phân phó Hoắc Anh nói:

“Mười tám tháng Mười là sinh nhật của Lẫm ca nhi, ta muốn đón bà ngoại tới đây ở một thời gian trước, Uy ca nhi, Lẫm ca nhi đều còn nhỏ, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy phái ngươi đi đón là thích hợp nhất. Đại công tử có đồng ý thay hai đệ đệ đi chuyến này không?”

Hoắc Anh không muốn, con gái là độc phụ, có lẽ bà ngoại của Lẫm ca nhi cũng không phải người tốt lành gì.

Chỉ là hắn là con nuôi trên danh nghĩa của độc phụ, nàng dùng đạo hiếu ép hắn, nếu hắn từ chối, độc phụ ra ngoài rêu rao sẽ gây phiền toái.

“Hôm nay đi luôn?”

Hoắc Anh không vui hỏi.

Trần Kiều nhướng mày:

“Hôm nay không tiện sao?”

Hoắc Anh nói:

“Đoàn sư còn có chút việc chưa an bài.”

Trần Kiều rất dễ nói chuyện, mỉm cười:

“Ngày mai đi cũng được.”

Hoắc Anh đồng ý, đứng dậy muốn đi.

“Từ từ.”

Trần Kiều gọi hắn lại, sau đó đi tới, bảo Hoắc Anh vươn tay ra.

Hoắc Anh nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm hỏi:

“Làm gì?”

Trần Kiều cố ý thừa nước đυ.c thả câu:

“Vươn ra ngươi sẽ biết.”

Nàng lớn lên lẳиɠ ɭơ, giọng nói này khi nói chuyện càng có hương vị quyến rũ người khác, sắc mặt Hoắc Anh vô cùng khó coi, nhưng vẫn muốn biết nàng muốn chơi trò gì.

Hoắc Anh trầm mặt vươn tay ra.

Trần Kiều nhanh chóng bỏ mấy viên bạc vụn vào lòng bàn tay hắn, sau đó nàng lùi về phía sau hai bước, dùng một loại giọng điệu bố thí ngữ khí nói:

“Không thể làm phiền đại công tử, chút bạc này coi như phí đi đường đi.”

Hoắc Anh giận dữ. Độc phụ này coi hắn là hạ nhân để sai bảo sao?

Nhưng lúc Hoắc Anh chuẩn bị ném bạc vụn trong tay xuống đất, hắn bỗng nhận ra có một tờ giấy lẫn trong bạc vụn, khoảnh khắc này, Hoắc Anh dùng ngón tay kẹp lấy tờ giấy, lúc này mới ném bạc vụn ra ngoài, phẫn nộ rời đi.

Trần Kiều chỉ đắc ý cười.

Xuân Lan, Thu Cúc yên lặng nhặt bạc.

Gần tối Hạ Cẩm Vinh lại tới thăm Lẫm ca nhi, Trần Kiều cùng hắn trao đổi ánh mắt.

Hạ Cẩm Vinh tự đi an bài, buổi tối ngủ rất ngon.

Hoắc Anh lại ngủ không được, ngồi bên đèn, nhăn trán nhíu mày với tờ giấy trong tay.

Độc phụ này lại muốn hắn vào phòng nàng trao đổi chuyện lớn lúc canh ba.

“Liên quan tới tính mạng của Uy ca nhi, Lẫm ca nhi. Mời đại công tử tới đây.”

Hoắc Anh không tin độc phụ thực sự có chuyện lớn gì, có lẽ đây là cái bẫy nàng tỉ mỉ an bài, nếu hắn thật sự đi, người nàng đã sớm sắp xếp sẽ xuất hiện, đồng thời bắt lấy hắn, lại gắn cho hắn tội lớn mơ ước mẹ kế nuôi.

Nhưng mà, trong tờ giấy của độc phụ lại nhắc tới Lẫm ca nhi, độc phụ đối với Lẫm ca nhi chính là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nếu thực sự không có nguy hiểm, Hoắc Anh không tin độc phụ sẽ lấy con trai ruột ra làm cái cớ.

Hoắc Anh chậm chạp không ra quyết định.

Thời gian canh ba càng ngày càng gần.

Ma xui quỷ khiến, Hoắc Anh nghĩ tới biểu hiện khác thường của độc phụ trong hai tháng này. Trước tiên nàng là mẹ hiền đối xử tử tế với Uy ca nhi, kết quả hôm qua lại khôi phục dáng vẻ cũ. Nếu độc phụ muốn lừa hắn rơi vào bẫy thì phải luôn ngụy trang cải tà quy chính mới đúng, đến lúc khôi phục vẻ hung ác lại có ý lừa hắn, quá đần.

Hoắc Anh càng nghĩ càng thấy lạ.

Bỗng trên đường truyền đến tiếng mõ báo canh ba.

Hoắc Anh thoáng nhìn ra bên ngoài.

Hắn không có nhúc nhích, đi, mạo hiểm quá lớn.

Nhưng Hoắc Anh cũng không đi ngủ, hắn thổi đèn, vẫn luôn chờ, chờ đến lúc canh bốn, Hoắc Anh mới thay một bộ quần áo màu đen, yên lặng không một tiếng động ra cửa. Công phu của Hoắc Anh lợi hại, hắn có thể đánh Trần Kiều ngất xỉu nàng từ khuê phòng ra bên hồ trừng phạt mà không kinh động tới người khác, bây giờ tìm tới cũng rất nhẹ nhàng.

Quan sát bên ngoài viện của Trần Kiều một lát, xác định không có mai phục, Hoắc Anh mới như lén lút tới gần phòng chính, sau khi thổi thuốc mê hồn vào nha hoàn gác đêm, Hoắc Anh thuần thục đẩy chốt cửa, yên lặng vào.

Trong phòng, Trần Kiều đã ngủ, vừa ngủ không được lâu

.

Nàng hẹn Hoắc Anh canh ba, canh ba Hoắc Anh không xuất hiện, Trần Kiều chờ mãi, đợi hơn nửa canh giờ, Hoắc Anh cũng không tới. Trần Kiều đoán Hoắc Anh không tin nàng nên sẽ không tới, lúc này mới bất đắc dĩ chui vào chăn ngủ.

Miễn cưỡng chống đỡ tới nửa đêm, Trần Kiều nằm xuống liền ngủ ngay, ngủ như chết.

Hoắc Anh muốn nói chuyện cùng Trần Kiều, không thể làm nàng ngất xỉu, đứng bên ngoài màn lụa gọi nàng, lại sợ nàng hét lên giữa đêm.

Đứng trước màn lụa không nhìn rõ, Hoắc Anh chần chờ hồi lâu, mới vươn tay ra.

Đẩy màn lụa ra, liền bị một mùi thơm đánh úp.

Hoắc Anh dừng động tác.

Lần trước hắn mang theo lửa giận đến, hoàn toàn không để ý tới có thơm hay không, lần này hắn chỉ có nghi ngờ, cảm giác không giống nhau.

Nhưng tới đây rồi, không lý gì lại lùi bước.

Hoắc Anh thò vào màn lụa, đôi mắt quen thuộc tối om, hắn thấy người phụ nữ trong chăn nằm đưa mặt về phía hắn.

Hoắc Anh cắn răng, cúi người, một tay bưng kín miệng nàng.

Lòng bàn tay hắn rất lạnh, môi nàng ấm áp mà mềm mại.

May là trước khi Hoắc Anh nảy ra những suy nghĩ khác, Trần Kiều đã tỉnh dậy.

Đương nhiên nàng muốn giãy giụa, Hoắc Anh lại gắt gao che miệng nàng, thấp giọng nói:

“Là ta, Hoắc Anh, ngươi gọi ta tới.”

Nghe được giọng của hắn, cuối cùng Trần Kiều cũng bình tĩnh lại.

Hoắc Anh lập tức buông tay ra.

Trần Kiều theo bản năng kéo chăn lên, che mình kín mít, chỉ lộ ra cái đầu.

Hoắc Anh nhìn chướng mắt. Nàng đề phòng cái gì, chẳng lẽ hắn sẽ…

“Ra rồi nói.”

Hoắc Anh cũng ngại mùi hương của người phụ nữ trong màn quá nặng, nhanh chóng lẻn ra ngoài.