Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Lang trung tới, khuyên đám người Trần Kiều không được dùng tay xoa cái u trên đầu Lẫm ca nhi, sau đó ông dùng khăn ướt nhẹ nhàng đắp trên đầu Lẫm ca nhi.

Lẫm ca nhi ngoan ngoãn nằm trên giường nhìn lang trung vội tới vội đi.

“Mỗi ngày dùng nước lạnh đắp mấy lần, mấy ngày nữa sẽ hết thôi, không đáng lo.” Lang trung cười nói với Trần Kiều.

Trần Kiều cảm ơn.

Lang trung đi rồi, nụ cười trên mặt Trần Kiều cũng biến mất, mắt lạnh nhìn về phía Hoắc Anh, Hạ Uy vẫn luôn yên lặng đứng gần bình phong.

Trong lòng Hạ Uy hơi động, không tốt, mẹ kế thực sự trách hắn!

Ngược lại trong lòng Hoắc Anh lại chắc chắn, cái gì nên tới cuối cùng cũng tới.

Bốn nha hoàn bên cạnh Trần Kiều nhìn nhau, đều cúi đầu.

Trần Kiều để nhũ mẫu chăm sóc con trai, nàng ra hiệu cho Hoắc Anh, Hạ Uy theo nàng ra ngoài, đương nhiên bọn nha hoàn cũng đi theo.

Vào trong viện, Trần Kiều nhìn Hoắc Anh, cười lạnh nói:

“Lẫm ca nhi chỉ bị thương nhẹ, có phải đại công tử rất thất vọng không?”

Bọn hạ nhân Hạ gia gọi Hoắc Anh là đại công tử, gọi Hạ Uy là đại thiếu gia.

“Tùy ngươi nghĩ ra sao thì nghĩ.”

Độc phụ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Hoắc Anh lười so đo cùng nàng, gọi Hạ Uy rồi xoay người đi.

Tuổi Hạ Uy còn nhỏ, không cam lòng bị oan, lớn tiếng thay hai huynh đệ giải thích:

“Mẫu thân, tam đệ tự mình ngã, con và Anh ca không làm gì cả.”

“Miệng mọc ở trên mặt ngươi, đương nhiên ngươi nói gì chẳng được, chờ xem, việc này ta không để yên cho các ngươi đâu!”

Trần Kiều căm hận trừng mắt Hạ Uy.

Hạ Uy cực kỳ oan ức.

Hoắc Anh nắm lấy cổ tay thiếu niên, kéo người đi cũng không thèm quay đầu lại.

Trần Kiều vẫn chưa hết giận, lại gọi nhũ mẫu tới mắng một trận.

Nhũ mẫu cúi đầu không dám nói, bốn nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông cũng nơm nớp lo sợ, sợ phu nhân giận chó đánh mèo lên đầu các nàng.

Trần Kiều xả hết giận, quay về phòng cùng Lẫm ca nhi, bên ngoài hung dữ bao nhiêu, trước mặt con trai lại dịu dàng bấy nhiêu.

Nhị phu nhân Quách thị tới thăm một lần, gần tối Nhị gia Hạ Cẩm Vinh từ bên ngoài trở về cũng tới thăm cháu trai.

Trần Kiều diễn trò nửa ngày chính là để chờ Hạ Cẩm Vinh.

Tại Tùng Hạc đường, Trần Kiều ôm Lẫm ca nhi trên đùi, chỉ vào cái trán của đứa bé oán giận với Hạ Cẩm Vinh:

“Nhị gia xem đi, đứa nhỏ bị ngã thành cái dạng gì rồi, ngày nào Hoắc Anh cũng dạy Uy ca nhi luyện võ, không thấy Uy ca nhi bị thương, tại sao Lẫm ca nhi của ta vừa qua đó lại lập tức bị ngã? Nói họ không cố ý ai tin chứ? Lần trước Uy ca nhi tự mình rơi xuống nước, họ cũng nói là ta hại, một khi đã vậy thì họ tới trả thù ta đi, bắt nạt một đứa bé năm tuổi thì có tài giỏi gì chứ!”

Hai kiếp trước của Trần Kiều có em chồng Tào Trân Châu càn quấy, mẹ chồng Tạ thị lúc đầu luôn tìm mọi cách gây khó dễ với nàng, nàng có kinh nghiệm lính giáo qua mấy người phụ nữ la lối khóc lóc. Bây giờ nàng giả vờ là nguyên thân cũng rất ra dáng.

Hạ Cẩm Vinh ngắm nghía sắc đẹp của chị dâu nhỏ, nhưng trong mắt hắn chị dâu nhỏ chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp mà ngu xuẩn, hắn chưa từng đề phòng, đương nhiên cũng không nghi ngờ biểu hiện của Trần Kiều.

“Lẫm ca nhi lại đây, nhị thúc nhìn một cái.”

Hạ Cẩm Vinh quan tâm nhìn cháu trai.

Trần Kiều thả Lẫm ca nhi xuống, Lẫm ca nhi chậm rì rì đi đến trước mặt nhị thúc.

Hạ Cẩm Vinh cúi đầu nhìn, cau mày nói:

“Không thể tưởng tượng nổi, hai người họ làm anh thế nào vậy?”

Sao Lẫm ca nhi có thể hiểu được suy nghĩ phức tạp của người lớn, sợ mẫu thân không bao giờ cho phép hắn đi tới sân luyện võ nữa, Lẫm ca nhi vội vàng nói:

“Tự con bị ngã!”

Trần Kiều tức giận:

“Nếu họ chăm sóc tốt cho con, con sẽ bị ngã sao?”

Mẫu thân tức giận, Lẫm ca nhi gục đầu xuống, không biết nên nói cái gì.

Hạ Cẩm Vinh mỉm cười, sờ đầu cháu trai nói:

“Lẫm ca nhi ngoan, chỗ nhị ca có đồ chơi mới, cháu đi tìm nhị ca chơi đi, nhị thúc có việc cần bàn với mẹ cháu.”

Lẫm ca nhi lập tức bị đồ chơi mới hấp dẫn, nhìn về phía mẫu thân như xin phép.

Trần Kiều nghi ngờ nhìn Hạ Cẩm Vinh, dừng một chút mới gọi nhũ mẫu đưa Lẫm ca nhi tới Nhị phòng bên kia.

Một lớn một nhỏ đi rồi, Hạ Cẩm Vinh lại nháy mắt với Xuân Lan, Thu Cúc, nói:

“Các ngươi ra ngoài trông coi, không cho phép bất kì kẻ nào tới gần.”

Thu Cúc nghe vậy, đưa mắt nhìn ra ngoài như chuẩn bị nghe lệnh, còn Xuân Lan trước tiên nhìn về phía Trần Kiều.

Một nha hoàn, trong lòng nguyện trung thành với ai thì mới có thể nghe lời người đó nói.

Trần Kiều coi như không để ý tới sự khác nhau giữa hai nha hoàn, gật đầu.

Trong đại sảnh chỉ còn hai người chị dâu em chồng, Hạ Cẩm Vinh buông chén trà, nói khẽ với Trần Kiều:

“Chị dâu, ta cảm thấy việc này không đúng lắm, theo lời tẩu, Lẫm ca nhi bị thương, có thể là Hoắc Anh và Uy ca nhi trả thù.”

Trần Kiều tức giận nói:

“Có thể cái gì, rõ ràng chính là họ hận ta đẩy Uy ca nhi rơi…”

Nói một nửa, Trần Kiều kịp thời im miệng, sắc mặt mất tự nhiên.

Hạ Cẩm Vinh đã sớm biết Hạ Uy rơi xuống nước là do Trần Kiều làm hại, hắn ho khan, rầu rĩ nói:

“Bên ngoài thật sự có lời đồn nói Uy ca nhi rơi xuống nước là tẩu làm, đương nhiên ta và nhóm bô lão không tin, chỉ là Uy ca nhi còn nhỏ, Minh Châu cũng không phân rõ thị phi, hai chị em bị người ta lợi dụng cũng không biết.”

Ánh mắt Trần Kiều sáng lên, nhìn hắn hỏi:

“Nhị gia nói Hoắc Anh?”

Hạ Cẩm Vinh cười lạnh, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, sự tàn khốc bỗng hiện ra:

“Tâm Hoắc Anh bị đại ca nuôi lớn, hắn cũng không đặt đoàn múa sư của ta vào mắt. Trong nhà, hắn lại châm ngòi tình cảm của Uy ca nhi và hai em trai ruột, ta thấy hắn muốn nắm lấy Uy ca nhi, lợi dụng Uy ca nhi loại bỏ ta trước rồi hắn sẽ hoàn toàn tiếp nhận chuyện làm ăn của Hạ gia chúng ta.”

Trần Kiều nắm chặt khăn, cắn răng nói:

“Ta đã sớm nhìn ra hắn lòng lang dạ thú, nhưng hắn đã thay nhà ta thắng Sư Vương mấy lần, nhóm bô lão đều coi trọng hắn, ta không được lý do gì để trục xuất hắn ra khỏi nhà. Một đứa con nuôi, dựa vào cái gì để cưỡi lên đầu chúng ta?”

Hạ Cẩm Vinh sờ cằm, trầm ngâm nói:

“Trước khi Đại ca chết đã ủy thác ta chăm sóc tẩu và các cháu trai, tẩu có buồn phiền gì, Cẩm Vinh việc nghĩa chẳng từ. Nếu tẩu thật sự muốn đuổi Hoắc Anh đi, Cẩm Vinh nguyện ý cống hiến sức lực vì tẩu.”

Trần Kiều kinh ngạc nói:

“Thật sao?”

Hạ Cẩm Vinh gật đầu:

“Đương nhiên.”

Trần Kiều hưng phấn cúi người với hắn:

“Nhị gia tính làm thế nào?”

Hạ Cẩm Vinh liền chỉ cách cho nàng.

Trần Kiều liên tục nói tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »