Chương 113

Editor: Tô Mộc Y

Chuyến đi đến chùa Đại Nham cũng không vui vẻ gì, trở về đại trạch Hạ gia, Trần Kiều mời Hạ Minh Châu, Hoắc Anh tới Tùng Hạc Đường, đuổi hết bọn nha hoàn ra ngoài.

“Minh Châu, con cảm thấy Kiều công tử thế nào?”

Trần Kiều bình tĩnh hỏi.

Hạ Minh Châu nghiêm mặt, nói:

“Ta không thích.”

Thật ra nàng rất muốn giận dỗi nói một câu “Ta cảm thấy hình như hắn rất vừa ý mẫu thân”, nhưng giáo dưỡng không cho phép nàng làm càn như vậy.

Trần Kiều hỏi lại Hoắc Anh.

Hoắc Anh hỏi lại nàng:

“Phu nhân thấy thế nào?”

Trần Kiều tiếc nuối nói:

“Kiều phu nhân tâm địa Bồ Tát, là một người rất hòa thuận, Kiều gia nhiều thế hệ theo nghề y, có gia sản có danh vọng, nếu Minh Châu gả qua đó, cuộc sống sẽ không tệ, đáng tiếc, theo quan sát của ta, Kiều công tử cử chỉ tuỳ tiện, không phải người thích hợp để chọn.”

Kể cả Trần Kiều không muốn cải thiện quan hệ với ba người Hoắc Anh, dựa vào lương tâm, nàng cũng sẽ không ép Hạ Minh Châu gả cho một hoa hoa công tử.

Hoắc Anh ngoài ý muốn nhìn nàng.

Trần Kiều cười nhạt:

“Ngươi và Kiều công tử có ngồi cùng nhau, thế nào?”

Hoắc Anh liếc mắt với nụ cười nịnh nọt của nàng.

Hắn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc trong hồ lô của người phụ nữ này bán thuốc gì, hắn ném độc phụ vào trong nước là để trừng phạt, nhưng hôm nay độc phụ thực sự bày ra dáng vẻ muốn hối cải, Hoắc Anh không thể tin được, chỉ cảm thấy nàng tiếu lí tàng đao, ấp ủ âm mưu ác độc hơn.

Rũ mắt mi, Hoắc Anh trầm giọng nói:

“Lời phu nhân nói rất có lý, Kiều công tử tuyệt đối không phải người phù hợp, nếu bà mối lại tới thì cứ trực tiếp từ chối.”

Trần Kiều ừ một tiếng:

“Được, ta đã biết.”

Hoắc Anh và Hạ Minh Châu đứng dậy cáo từ.

Đi khỏi Tùng Hạc Đường, Hạ Minh Châu nhìn Hoắc Anh, không nhịn được oán giận:

“Từ khi nào đại ca lại cùng một giuộc với nàng ta?”

Không cần xuất giá, Hạ Minh Châu vốn rất cao hứng, nhưng mắt thấy mẹ kế và người trong lòng kẻ xướng người hoạ, trong lòng Hạ Minh Châu liền buồn bực.

“Cái gì gọi là cùng một giuộc?”

Hoắc Anh nhíu mày hỏi.

Hạ Minh Châu bĩu môi, quay đầu nói:

“Nàng ta để muội đi xem mắt, huynh liền đi khuyên muội xem mắt, nàng ta không đồng ý hôn sự này, huynh cũng không đồng ý theo. Đại ca, gần đây nàng ta làm bộ làm tịch đối xử tốt với Uy ca nhi, Uy ca nhi liền bị nàng ta lừa, có phải huynh cũng thật sự cho rằng nàng ta thay đổi không?”

Hoắc Anh không tin một người sẽ thay đổi nhanh như vậy, nhưng hắn cũng không nói.

Hạ Minh Châu thẩm vấn thái độ của hắn.

“Lâu ngày mới rõ lòng người, nàng ta thay đổi là tốt. Nếu nàng ta giả vờ, huynh cũng muốn xem nàng ta có thể giả vời tới khi nào.”

Hoắc Anh nhàn nhạt nói, nói xong liền nhanh chóng đi về hướng Đông viện.

Hạ Minh Châu nhìn bóng lưng không chút lưu tình của hắn, tức giận giậm chân.

.

Tháng Chín vội vàng qua đi, đầu tháng Mười, khi Lẫm ca nhi ở Đông viện đang xem Hạ Uy luyện võ, kích động quá nên nhảy từ trên xuống, không cẩn thận ngã từ bậc thang thứ ba xuống, trán bị đập sưng lên một cái u.

Nhũ mẫu của Lẫm ca nhi phái nha hoàn chạy tới truyền lời, Trần Kiều mới đột nhiên nhớ ra.

Trong trí nhớ, đúng là Lẫm ca nhi bị thương, Hạ Cẩm Vinh thừa dịp thăm cháu trai để châm ngòi quan hệ của nguyên thân và Hoắc Anh, hai người mới bắt đầu liên thủ đối phó Hoắc Anh. Thật ra bày mưu tính kế, động thủ hại người tất cả đều là Hạ Cẩm Vinh làm, nguyên thân chỉ ngây ngốc đứng bên ngoài thay Hạ Cẩm Vinh cõng tiếng xấu hại Hoắc Anh mà thôi.

Vì Lẫm ca nhi bị thương không nặng, Trần Kiều liền không có ký ức nhớ xem Lẫm ca nhi bị thương thế nào, mà vẫn luôn nghĩ sẽ tương kế tựu kế lợi dụng Hạ Cẩm Vinh thế nào để được Hoắc Anh tín nhiệm.

Lúc này bất ngờ nghe tin dữ, mặc dù đã biết Lẫm ca nhi bị thương không nghiêm trọng, Trần Kiều vẫn lo lắng không chịu được, đứng dậy chạy ra ngoài.

Trần Kiều chạy tới Đông viện, Hoắc Anh ôm Lẫm ca nhi tới chính viện, hai đám người đυ.ng phải nhau giữa đường.

“Mẹ…”

Sau khi bị té ngã, Lẫm ca nhi biểu hiện rất dũng cảm, rõ ràng rất đau cũng lắc đầu nói không đau, lúc này vừa thấy mẫu thân, trong mắt đứa bé liền chảy nước mắt, đôi môi đáng thương run rẩy, còn chịu đựng không gào khóc.

Trần Kiều đau lòng muốn chết, bước nhanh tới trước mặt Hoắc Anh, đưa tay ôm con trai vào lòng.

Lẫm ca nhi gắng sức phối hợp với mẫu thân, khi được mẫu thân ôm vào lòng, đứa bé liền chôn mặt trên vai mẫu thân, lén khóc.

Trần Kiều ôm con trai, theo bản năng trách cứ nhũ mẫu:

“Các ngươi trông coi tốt quá nhỉ, sao tam thiếu gia lại bị ngã?”

Nhũ mẫu quỳ xuống nhận sai.

Không hiểu sao Hạ Uy lại chột dạ, cúi đầu, sợ mẹ kế hiểu lầm hắn cố ý bắt nạt em trai.

Hoắc Anh cũng cảm thấy Trần Kiều công khai răn dạy nhũ mẫu thật ra là chỉ trích hắn nhưng mà, Lẫm ca nhi xảy ra chuyện ở sân luyện võ, hắn thật sự cũng có trách nhiệm.

“Trách là trách ta lơ là, không trông Lẫm ca nhi.”

Hoắc Anh chủ động nhận trách nhiệm về mình.

Trần Kiều liếc hắn một cái, tâm phiền ý loạn. Nàng xoay người, sau khi phân phó bọn nha hoàn đi mời lang trung, Trần Kiều liền tập trung hống nhi tử:

“Lẫm ca nhi không khóc, mẹ xoa xoa, xoa xoa rồi sẽ không đau.”

Giọng nói kia ôn nhu như nước, là cách đối xử mà mọi đứa trẻ không có mẹ hâm mộ.

Hạ Uy nhìn sườn mặt mẹ kế.

Trong đầu Hoắc Anh thì lại là cái liếc mắt của Trần Kiều trước khi xoay người. Độc phụ trừng hắn vô số lần, khinh thường căm hận, vừa nãy rõ ràng nàng có lý do để giận chó đánh mèo hắn, nhưng trong mắt nàng lại không có những cảm xúc đó.