Editor: Tô Mộc Y
Nam nữ hai bên gia cảnh tương xứng, địa điểm ra mắt thường đều chọn ở bên ngoài, hoặc là tới vườn ngắm hoa hoặc là lên chùa nghe kinh. Công tử, tiểu thư vừa ý với nhau là tốt, nếu cảm thấy không hợp mắt, bà mối ở giữa sẽ truyền lời, tất cả mọi người đều giữ được mặt mũi. Nếu nhà trai tới thẳng nhà gái xem mắt tiểu thư, kết quả không hợp ý nhau, sẽ mất mặt.
Thông qua bà mối, Trần Kiều và mẹ Kiều hẹn gặp ở chùa Đại Nham.
Chùa Đại Nham nằm ở giữa hai huyện thành, đường xá phù hợp với cả hai bên.
Sau khi bàn bạc xong, Trần Kiều khuyên Hạ Minh Châu một lần, Hạ Minh Châu sống chết không đồng ý, Trần Kiều lại bảo Hoắc Anh đi khuyên, không biết hai người nói thế nào, mà Hạ Minh Châu lại đồng ý.
Trần Kiều vẫn luôn coi Hoắc Anh, Hạ Uy, Hạ Minh Châu là một nhóm, Hạ Minh Châu chịu nghe lời Hoắc Anh nói, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Tới gần Tết Trùng Dương, cuối thu mát mẻ, Trần Kiều và Minh Châu mỗi người một chiếc xe ngựa ra cửa, bọn nha hoàn ngồi cùng xe, Hoắc Anh cưỡi ngựa canh giữ ở bên cạnh xe ngựa của Trần Kiều.
Xuyên qua khe hở của bức màn, Trần Kiều nhìn ra bên ngoài, Hoắc Anh trên lưng ngựa đang mặc một chiếc áo choàng cổ tròn tối màu, tư thế vừa oai hùng vừa nghiêm túc vững vàng.
Trần Kiều rất hài lòng. Ở nhà, Hoắc Anh luôn trừng mắt cau có với nàng, thế mà ra ngoài lại đồng ý phối hợp vai diễn mẹ hiền con hiếu với nàng, coi như cũng biết điều.
Trong xe ngựa phía sau, Hạ Minh Châu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hoắc Anh ở đằng trước, càng nhìn càng tủi thân.
Nàng thích Hoắc Anh, từ lúc nàng không hiểu tình cảm là gì đã thích, năm trước nàng không thể kìm lòng thêu một cái túi tiền đưa cho Hoắc Anh để lấy lòng, lại bị Hoắc Anh từ chối thẳng, lấy thân phận huynh muội ứng phó với nàng. Hạ Minh Châu không đồng ý, cũng không phải là huynh muội ruột, họ của Hoắc Anh cũng chưa đổi, cưới nàng thì có sao?
Bây giờ Hoắc Anh lại bị mẹ kế đầu độc khuyên nàng lấy chồng sớm, dù sao Hạ Minh Châu đã hạ quyết tâm, mặc kệ Kiều công tử kia có được hay không, nàng cũng sẽ không đồng ý. Nàng không tin mẹ kế dám ép nàng xuất giá.
Xe ngựa đi được khoảng một canh giờ, cuối cùng cũng tới chân núi Bạch Vân.
Núi Bạch Vân không cao, chùa Đại Nham ở chỗ giữa sườn núi, đi bộ mười lăm phút là được.
Lần đầu tiên Trần Kiều rời đại trạch Hạ gia, liền coi lần này như đi chơi. Hạ Minh Châu, Hoắc Anh đi phía sau, còn nàng nhàn nhã đi bộ, đến đóa hoa cúc dại màu vàng mọc trên sườn núi nàng cũng phải nhìn hơn hai lần. Nhìn từ phía sau, người phụ nữ mặc áo hồng váy trắng, gò má trắng nõn thuần khiết. Nếu không có búi tóc của phụ nữ đã có chồng trên đầu, chỉ nhìn cử chỉ uyển chuyển, nhẹ nhàng linh động, thần thái đơn thuần của nàng, người ngoài sẽ hiểu lầm nàng là thiên kim tiểu thư nhà ai đó.
“Làm bộ làm tịch.”
Hạ Minh Châu nhỏ giọng nói thầm.
Hạ Minh Châu là một mỹ nhân, ban đầu đây là điều rất đáng để giá kiêu ngạo, nhưng giữa chừng phụ thân lại cưới mẹ kế trẻ tuổi đã đẹp còn lẳиɠ ɭơ, phàm là nơi mẹ kế xuất hiện, trong mắt mấy người đàn ông không còn thấy được ai khác. Hạ Minh Châu thành lá xanh, tất nhiên lại càng không thích mẹ kế này.
Hạ Minh Châu lén nhìn về phía Hoắc Anh ở bên cạnh, thấy mắt Hoắc Anh nhìn thẳng về phía trước, cũng không liếc mắt nhìn mẹ kế, tâm trạng Hạ Minh Châu cũng tốt lên.
Huynh trưởng Hoắc Anh của nàng không hề giống những người đàn ông khác.
Từ chân núi đến chùa Đại Nham có xây một tòa đình hóng gió giữa đường, chuyên để khách hành hương nghỉ ngơi. Trần Kiều và mẹ Kiều đã hẹn gặp nhau ở trong đình.
Tới gần đình, Trần Kiều không còn thưởng thức phong cảnh nữa, bày ra dáng vẻ của đương gia chủ mẫu.
Trong lương đình, mẹ Kiều và bà mối đang ngồi đối diện với nhau, Kiều công tử ngồi bên cạnh chán muốn chết. Nghe thấy tiếng người trên đường núi, bà mối kích động nhìn qua, thấy Trần Kiều đi đầu, bà mối lập tức đi ra đình hóng gió, nhiệt tình nói:
“Đây không phải là Hạ phu nhân sao? Hôm nay Hạ phu nhân cũng tới nghe kinh à?”
Trần Kiều hơi mỉm cười với nàng, nói:
“Đúng vậy, không ngờ lại gặp thím ở chỗ này.”
Bà mối vẫy tay, mời nói:
“Hạ phu nhân đến đây ngồi đi, chúng ta nghỉ một lát rồi tiếp tục leo lên.”
Trần Kiều vui vẻ đáp ứng.
Đình hóng gió không lớn, Trần Kiều, Hoắc Anh, Hạ Minh Châu tới, bọn nha hoàn đợi ở ngoài.
Mẹ Kiều đứng lên, gật đầu chào hỏi với nàng.
Bà mối giới thiệu cho Trần Kiều trước:
“Đây là Kiều phu nhân ở ngõ Hồi Xuân huyện kế bên, vị này là Kiều công tử.”
Trần Kiều mỉm cười với Kiều mẫu, tầm mắt rơi xuống mặt Kiều công tử.
Năm nay vị Kiều công tử này vừa mới mười tám, thân hình không như hạc trong bầy gà giống Hoắc Anh, nhưng dáng người cũng coi là cao lớn, mắt thanh mày tú…
Trần Kiều bỗng nhíu mày, Kiều công tử này nhìn nàng với ánh mắt gì vậy?
Ánh mắt Kiều công tử nhìn Trần Kiều, trừng trừng, như quỷ nghèo bắt được thỏi vàng ròng, như quỷ đói gặp được vịt quay.
Hạ Minh Châu ở phía sau nhìn, rất tức giận!
Tuy nàng không muốn gả cho Kiều công tử, nhưng bây giờ nàng tới ra mắt, Kiều công tử lại bị mẹ kế mê hoặc, coi nàng là cái gì chứ?
Sắc mặt Hoắc Anh càng khó nhìn.
Bà mối kịp thời chắn trước mặt Kiều công tử, lại giới thiệu ba người Trần Kiều cho mẹ Kiều.
Mẹ Kiều đáng tin hơn con trai bà ta rất nhiều, sau giây phút ngắn ngủi bị vẻ đẹp của Trần Kiều khiến cho kinh ngạc, toàn bộ suy nghĩ của bà liền chuyển đến trên người Hạ Minh Châu.
Hạ Minh Châu kịp thời thu lại sắc mặt giận dữ.
Hạ Minh Châu có gia thế có vẻ ngoài có giáo dục, Kiều mẫu càng nhìn càng vừa lòng. Đầu tiên là khen Hạ Minh Châu một trận, khi cùng Trần Kiều nói chuyện cũng rất hiền lành.
Sắc mặt Hoắc Anh trở lại bình thường, Trần Kiều cũng cho mẹ Kiều mặt mũi, không so đo chuyện Kiều công tử thất lễ.
Ngồi trong đình một lát, mọi người dời bước tiến về chùa Đại Nham, các nữ quyến đi đằng trước, Hoắc Anh, Kiều công tử đi song song ở mặt sau.
“Nghe nói từ nhỏ Kiều công tử đã theo học Kiều lão, y thuật rất lợi hại?”
Hoắc Anh bắt đầu điều tra nhà trai.
Mắt Kiều công tử nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Kiều ở phía trước. Khi Trần Kiều nghiêng đầu nói chuyện với Kiều mẫu hắn liền thấy gò má xinh đẹp của Trần Kiều, nàng xoay qua chỗ khác, hắn liền nhìn vòng eo nhẹ nhàng của Trần Kiều lúc bước đi, Hoắc Anh nói chuyện với hắn, hỏi lần thứ hai, Kiều công tử mới hoàn hồn, trả lời cho có lệ nói:
“Cũng sơ sơ, cũng sơ sơ thôi.”
Chỉ một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Hoắc Anh đã hoàn toàn phủ quyết Kiều công tử, cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Kiều công tử lại thấp giọng trò chuyện với hắn:
“Vị kia thật sự là Hạ phụ nhân? Trông quá trẻ.”
Tới đây ra mặt lại lén hỏi thăm mẹ kế nhà gái, ăn chơi trác táng cũng không quá đáng như thế.
Hoắc Anh lười để ý, nhưng vì Kiều công tử nói, hắn cũng vô thức nhìn Trần Kiều.
Đúng lúc Trần Kiều đang nghiêng người nói câu gì đó với Kiều mẫu, trên tai nàng còn đeo một đôi khuyên tai phỉ thúy hình giọt nước, nhẹ nhàng lay động, trong bóng râm của màu xanh lá cây, gò má của nàng càng trắng như ngọc.
Trần Kiều cảm thấy có người đang nhìn nàng, nàng tò mò nhìn lại.
Hoắc Anh nhanh chóng dời ánh mắt.
Kiều công tử cũng đang nhìn trộm Trần Kiều, cho rằng Trần Kiều đang nhìn hắn, vui sướиɠ cười toét miệng.
Trần Kiều ghét không chịu được, lập tức xoay người lại.