Editor: Tô Mộc Y
Độc phụ đi rồi, Hoắc Anh để Lẫm ca nhi đứng ở một bên, hắn tiếp tục dạy Hạ Uy.
Trần Kiều bên kia rầu rĩ. Nàng có thể lý giải lý do Hoắc Anh đối địch với nàng, nhưng bị đuổi đi trước mặt nhiều người như vậy, nàng thật sự rất tức giận.
“Phu nhân, Hoắc Anh càng ngày càng không để ngài vào mắt, ngày nào đại thiếu gia cũng ở bên cạnh hắn, mưa dầm thấm đất, thời gian dài, chắc chắn đại thiếu gia cũng càng ngày càng bất kính với ngài.”
Thu Cúc bênh vực kẻ yếu nói.
Trần Kiều nghe vậy, phẫn nộ với Hoắc Anh lập tức biến thành cảnh giác với Thu Cúc.
Hoắc Anh là người tốt, nếu nói xấu người tốt thì phẩm hạnh này khiến người ta nghi ngờ.
Bên cạnh Trần Kiều có tổng cộng bốn nha hoàn, Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai, đáng tiếc trong trí nhớ Bồ Tát cho cũng không có nói cho Trần Kiều, trong bốn người ai được Hạ Cẩm Vinh thu mua hạ độc hại nàng.
“Chờ coi đi.”
Trần Kiều có lệ nói, không để lộ suy nghĩ thật sự của nàng.
Hai chủ tớ tiếp tục đi đến trước cửa giữa liên kết Đông viện với chính viện, liền chạm mặt với một thân ảnh cường tráng.
“Nhị gia.”
Thu Cúc cúi đầu hành lễ.
Hạ Cẩm Vinh gật đầu, cười hỏi Trần Kiều:
“Chị dâu tới sân luyện võ à?”
Đôi mắt Hạ Cẩm Vinh thon dài, cười rộ lên như híp lại thành một đường. Khi ăn sáng Trần Kiều cảm thấy người này không giận tự uy, nhưng giờ phút này, Trần Kiều lại thực sự thấy nụ cười của Hạ Cẩm Vinh có một tia háo sắc. Đó là một loại khát vọng mịt mờ, dường như hắn đã dự tính trước được sẽ chiếm được mỹ nhân này, vì vậy cũng không vội vàng thưởng thức.
Trần Kiều nghĩ tới nguyên thân.
Nguyên thân cũng biết Hạ Cẩm Vinh có sắc tâm với nàng, nhưng nguyên thân chỉ có vẻ ngoài quyến rũ, tuyệt đối không phải là người da^ʍ loàn. Vẻ ngoài của Hạ Cẩm Vinh kém xa Hạ Cẩm Xương, nguyên thân cũng chướng mắt hắn nhưng lợi dụng Hạ Cẩm Vinh để giải quyết tên phiền toái Hoắc Anh. Nguyên thân thông minh qua lại với Hạ Cẩm Vinh nhưng không cho Hạ Cẩm Vinh chiếm tiện nghi, lại thỉnh thoảng hỏi han ân cần nháy mắt trêu đùa trái tim Hạ Cẩm Vinh. Khi Hoắc Anh gãy chân Hạ Uy thất thế, Hạ Cẩm Vinh thừa dịp say rượu cầu hoan nguyên thân, nguyên thân đang đắc ý xé rách mặt, mỉa mai Hạ Cẩm Vinh dừng lại, lúc này mới dẫn tới họa sát thân.
Hoắc Anh chỉ đề phòng nàng, Hạ Cẩm Vinh mới là người nguy hiểm nhất xung quanh Trần Kiều.
“Lẫm ca nhi nhất định đòi xem ca ca luyện võ, ta vừa mới đưa nó qua đó.”
Sắc mặt Trần Kiều tự nhiên nói, “Nhị gia cũng tới sân luyện võ à?”
Hạ Cẩm Vinh gật đầu, nói:
“Có việc cần bàn với Hoắc Anh.”
“Chuyện gì?”
Trần Kiều lập tức hỏi, cố ý bắt chước tính tình nguyên thân.
Hạ Cẩm Vinh tập mãi cũng thành thói quen, cười giải thích:
“Vương viên ngoại mừng thọ, trong nhà mời người múa sư, ta bàn với Hoắc Anh nên phái ai đi.”
Những điều nhỏ nhặt này không có gì để tính toán, Trần Kiều mỉm cười với hắn, rồi đi trước.
Hạ Cẩm Vinh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vòng eo nhỏ của Trần Kiều, trong ánh mắt hẹp dài chợt bộc phát ra một tia tham lam. Giữa hai huynh đệ họ, chuyện gì đại ca cũng đè đầu hắn, còn cưới được một người vợ kế xinh đẹp quyến rũ. Hạ Cẩm Vinh đã sớm chán ghét vợ Quách thị. Khi đại ca còn hắn đã nghĩ tới chị dâu nhỏ này, sau khi Đại ca chết, Hạ Cẩm Vinh càng nhất định phải có được Trần Kiều.
.
Trần Kiều dành ba ngày để hoàn toàn quen với các vấn đề trong ngoài Hạ gia.
Nội trạch Hạ gia do nàng quản lý, đoàn múa sư do Hoắc Anh, Hạ Cẩm Vinh cùng xử lý, ruộng đồng, cửa hàng bên ngoài do Tổng quản sự Lý thúc phụ trách. Lý thúc là người hầu trung thành của Hạ gia nhưng trong lòng chỉ nguyện trung thành với Hạ Uy, còn với Trần Kiều thì chỉ là duy trì hòa khí mặt ngoài.
Trần Kiều không thèm để ý tới gia tài Hạ gia, Lý thúc nguyện trung thành với Hạ Uy chứ không phải Hạ Cẩm Vinh, đối nàng mà nói đã là một ưu thế. Nàng chỉ cần qua lại tốt với Hoắc Anh, Hạ Uy, Hạ Cẩm Vinh liền không dám làm gì.
Tính cách Hạ Uy đơn thuần, ngay thẳng, thật ra rất dễ lấy lòng, phần khó chính là Hoắc Anh, Hạ Minh Châu, bất kể Trần Kiều làm gì, trong mắt hai người này đều là có động cơ khác.
Khi Trần Kiều đang buồn vì không có tiến triển gì thì bà mối lại tới cửa để làm mai cho Đại cô nương Hạ Minh Châu.
Trần Kiều mời Nhị phu nhân Quách thị tới tiếp bà mối với nàng.
Nhà trai là một vị công tử nhà giàu ở trấn bên cạnh, họ Kiều, trong nhà mở tiệm bán thuốc. Cha Kiều vô cùng thích múa sư, biết được Hạ gia có một cô nương đang tới tuổi kết hôn, ông liền mời bà mối tới cầu hôn. Miệng bà mối thao thao bất tuyệt, khen Kiều công tử đến mức ba hoa chích choè.
Sau khi tiễn bà mối đi, Trần Kiều hỏi Quách thị:
“Đệ muội cảm thấy thế nào?”
Quách thị nói:
“Nghe cũng không tồi, chỉ là, chỉ mình chúng ta cảm thấy tốt cũng không được, cũng phải hỏi Minh Châu một chút chứ?”
Trần Kiều liền đi tìm Hạ Minh Châu.
“Ta không gả.”
Trần Kiều mới bắt đầu câu chuyện, Hạ Minh Châu liền cứng rắn từ chối.
Hôn sự của tiểu cô nương sao có thể tùy tiện chứ. Trần Kiều nhìn được Hạ Minh Châu chỉ giận dỗi với nàng, nhưng nhỡ Kiều công tử thích hợp Hạ Minh Châu, chẳng phải là sẽ bỏ lỡ sao?
Không thuyết phục được Hạ Minh Châu, Trần Kiều nghĩ, rồi tới Tùng Hạc Đường, lại phái người đi mời Hoắc Anh, lý do là bàn bạc về hôn sự của Hạ Minh Châu.
Hoắc Anh tới rất nhanh, chưa tới mười lăm phút.
Trần Kiều ngồi ở chỗ chủ vị, nha hoàn Xuân Lan, Hạ Trúc một trái một phải đứng sau nàng.
Sau khi Hoắc Anh đi vào liền ngồi bên trái ngay dưới tay Trần Kiều, hắn mặc quần áo luyện công màu trắng, rất có khí thế của hiệp sĩ giang hồ phong lưu không thể kiềm chế được.
Chỉ là đây là một hiệp sĩ mặt lạnh ghét cái ác như kẻ thù, mà trong mắt hắn thì Trần Kiều chính là kẻ xấu.
Trần Kiều uống một ngụm trà, giới thiệu ngắn gọn về tình hình của Kiều gia.
Hoắc Anh cụp mắt ngồi, trong lòng có suy nghĩ khác.
Hắn cũng muốn nhanh chóng định hôn sự cho Minh Châu, như vậy, Minh Châu mới có thể chết tâm, Hoắc Anh hắn, từ trước đến nay chỉ xem nàng như muội muội.
“Minh Châu nói thế nào?”
Hoắc Anh lạnh giọng hỏi.
Trần Kiều thở dài:
“Nàng nghe cũng không nghe, đã từ chối rồi.”
Hoắc Anh nhíu mày, trầm tư một lát nói:
“Miệng bà mối là không đáng tin nhất. Như vậy đi, ngươi sắp xếp một cuộc hẹn thay Minh Châu, ta đi xem tính tình của Kiều công tử.”
Trần Kiều gật đầu.
Hoắc Anh nheo mắt nhìn nàng:
“Còn chuyện gì nữa không?”
Trần Kiều cười với hắn:
“Không có, ngươi mau đi đi.”
Hoắc Anh đứng dậy đi luôn.
Gần đây độc phụ thường xuyên cười quyến rũ với hắn, không biết lại có ý đồ xấu gì, Hạ Uy còn nhỏ nên mới bị nàng ta làm mờ mẳt, nhưng Hoắc Anh hắn không phải là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.