Chương 110

Editor: Tô Mộc Y

“Ngươi tới làm gì?”

Hoắc Anh ném đầu sư tử cho Triệu Hùng, ánh mắt bất thiện nhìn Trần Kiều chằm chằm.

Toàn bộ nhà họ Hạ từ trên xuống dưới chỉ có Hoắc Anh dám dùng thái độ này đối xử với Trần Kiều. Tuy là con nuôi, nhưng sau khi Hạ Cẩm Xương mất, Hoắc Anh cũng không gọi Trần Kiều là “Mẫu thân”.

Đột nhiên Trần Kiều không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này.

“Ta, ta tới xem Uy ca nhi luyện võ.”

Vuốt đầu Lẫm ca nhi, Trần Kiều nhanh chóng nhìn về phía con riêng Hạ Uy, che dấu sự hoảng loạn không thể giải thích kia.

“Sân luyện võ không phải chỗ dành cho phụ nữ.”

Giọng Hoắc Anh lạnh lùng nói. Trần Kiều hại Hạ Uy không chỉ hai ba lần. Trước kia Hoắc Anh tận lực tránh đối đầu với Trần Kiều, nhưng lần này Hạ Uy suýt nữa chết đuối. Việc nửa đêm ném Trần Kiều vào hồ Hoắc Anh cũng đã làm, đã hoàn toàn không nể mặt mũi gì nữa rồi. Hoắc Anh không muốn nhịn Trần Kiều chút nào.

Trần Kiều không vui. Sân luyện võ thôi mà, dựa vào cái gì mà đàn ông có thể tới phụ nữ thì không? Hơn nữa trong trí nhớ Bồ Tát cho, nguyên thân đã từng tới sân luyện võ xem người chồng quá cố thi đấu.

Trần Kiều đánh giá cao Hoắc Anh nghĩa khí hết lòng tuân thủ lời hứa bảo vệ Hạ Uy, hôm nay tận mắt nhìn thấy, Trần Kiều cũng bất ngờ bởi thân thủ mạnh mẽ và vẻ ngoài anh khí của Hoắc Anh trên cọc hoa mai. Nhưng điều đó không có nghĩa là Trần Kiều sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

“Hạ gia có kiểu quy củ này lúc nào?”

Cuối cùng Trần Kiều cũng liếc mắt nhìn Hoắc Anh một cái, nàng không tức giận, chỉ bình tĩnh dò hỏi.

Hoắc Anh há hốc miệng.

Trần Kiều không muốn tranh chấp với hắn, dẫn Lẫm ca nhi tới chỗ Hạ Uy:

“Uy ca nhi, Tam đệ con xem con luyện võ, mẹ liền dẫn em tới đây.”

Hạ Uy nhìn về phía Lẫm ca nhi.

Lẫm ca nhi ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh nhìn huynh trưởng.

Hạ Uy sờ sau gáy, sau đó thiếu niên xụ mặt, rất lạnh nhạt nói:

“Xem thì xem đi, tránh xa một chút, không cho phép lên tiếng.”

Rất có khí thế của đại ca lo liệu việc nhà.

Một đệ tử bên cạnh lập tức vào phòng dọn hai cái ghế ra, đặt dưới mái hiên Đông sương phòng, nơi này nắng không tới.

Trần Kiều và Lẫm ca nhi ngồi xuống. Lẫm ca nhi không muốn ngồi, đứng giữa hai chân mẫu thân, mong chờ nhìn cọc hoa mai.

Hoắc Anh dọa Trần Kiều không đi, cũng không có lý do để đuổi đi, coi như Trần Kiều không tồn tại. Y bảo Hạ Uy lại lên cọc một lần nữa.

Trong lòng Hạ Uy vẫn rất quan tâm tới mẹ kế, thiếu niên có ý thể hiện trước mặt mẹ kế. Sau khi nhảy lên cọc, Hạ Uy bước chân linh hoạt hơn vừa rồi. Nhưng cộng sự của Hạ Uy - Trịnh Đại Phúc chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, hắn rất ít có cơ hội thấy chủ mẫu Hạ gia, hôm nay nhìn thấy, Trịnh Đại Phúc liền bị vẻ ngoài như tiên của Trần Kiều thu hút, không nhịn được lén nhìn qua đó.

Cọc hoa mai là nơi nguy hiểm cỡ nào, không cẩn thận thì có thể bị ngã xuống, phân tâm…

Đạp hụt, Trịnh Đại Phúc liền nghiêng xuống, đầu sư tử và đuôi sư tử liên kết với nhau, Hạ Uy bị hắn liên lụy cũng mất cân bằng.

Trần Kiều hoa dung thất sắc, nhắm chặt mắt lại.

“Đại ca!”

Lẫm ca nhi sợ hãi kêu lên.

May mà hai thiếu niên luyện kỹ năng cơ bản cọc hoa mai hai năm, rơi nhiều lần, quen tay hay việc, cơ thể linh hoạt xoay giữa không trung. Trịnh Đại Phúc chuẩn xác dừng ở hai cây cột ở giữa. Vị trí của Hạ Uy không khéo, khi rơi xuống đất bắp chân đυ.ng vào một cây cột thấp bên cạnh, hơi đau một chút.

“Không có việc gì chứ?”

Hoắc Anh trầm mặt hỏi.

Trịnh Đại Phúc cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Hạ Uy lắc đầu, bị thương một chút, không sao cả. Hắn nhìn về phía mẹ kế, chỉ cảm thấy mất mặt.

“Đại ca bị đυ.ng vào chân!”

Lẫm ca nhi tinh mắt, chú ý tới.

Đôi chân chính là bộ phận quan trọng nhất của vũ sư, Trần Kiều nghe xong, lập tức vượt xuống bậc thang tới bên cạnh Hạ Uy, muốn xem chân Hạ Uy.

Hạ Uy đỏ mặt lui về sau:

“Con không sao…”

Về quan hệ, hai người là mẹ con, về cảm giác, Trần Kiều càng muốn coi Hạ Uy như đệ đệ. Lúc này không chú ý tới quy củ gì đó, Trần Kiều ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy chân Hạ Uy, một tay kéo ống quần rộng thùng thình của hắn lên. Từ nhỏ Hạ Uy đã luyện võ, bắp chân rất cường tráng, Trần Kiều lại chỉ thấy một chỗ trầy da, chỉ trầy da thôi chứ không chảy máu.

“Thật sự không đau.”

Hạ Uy cong lưng, thả ống quần xuống.

Trần Kiều nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, đau lòng dặn Hạ Uy:

“Cẩn thận một chút.”

Cọc hoa mai thật sự quá nguy hiểm, tim nàng khi ở bên cạnh xem cũng treo lơ lửng.

Hạ Uy cao gần bằng Trần Kiều, nhìn đôi mắt dịu dàng của mẹ kế, Hạ Uy hoàn toàn lâm vào mê mang, mẹ kế thật sự thay đổi sao?

“Mời phu nhân rời đi.”

Hoắc Anh vẫn luôn yên lặng đứng bên ngoài quan sát, đột nhiên lên tiếng.

Trần Kiều nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm hỏi:

“Ta ở chỗ này ảnh hưởng tới ngươi à?”

Hoắc Anh nhìn khuôn mặt của người phụ nữ kia, rồi nhìn Trịnh Đại Phúc chột dạ cúi đầu, Hoắc Anh liền chắc chắn người phụ nữ này cố ý tới đây quyến rũ người khác, đương nhiên nàng ta chướng mắt Trịnh Đại Phúc, nhưng Trịnh Đại Phúc phân tâm rớt xuống cọc, Hạ Uy liền bị nguy hiểm theo. Khiến Hạ Uy bị thương là mục đích của người phụ nữ ác độc này.

Hoắc Anh cho Trịnh Đại Phúc mặt mũi, không nói ra nguyên nhân thật sự, chỉ nghiêng người nói:

“Người khác ta không biết, nhưng Hoắc Anh ta khi dạy võ nghệ không thích phụ nữ ở đây, nếu phu nhân khăng khăng không đi, vậy mời phu nhân dạy Uy ca nhi, ta cáo từ.”

Trần Kiều tức giận đến cắn răng.

“Mẹ, con không muốn đi.”

Lẫm ca nhi tủi thân nói.

Hoắc Anh nhìn đứa bé, nói:

“Lẫm ca nhi có thể ở lại.”

Lẫm ca nhi cũng là con cháu Hạ gia, Hoắc Anh không coi đứa nhỏ này là kẻ thù.

Lẫm ca nhi ngây ngốc cười.

Những người khác trong viện đều nhìn Trần Kiều chằm chằm.

Trần Kiều cũng không còn thấy Hoắc Anh đẹp nữa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng xoay người ra ngoài, nha hoàn Thu Cúc nhanh chóng đi theo sau.