Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 109

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Sau khi ăn xong, Trần Kiều giữ hai chị em Hạ Minh Châu lại.

Hai chị em khó hiểu nhìn nàng.

Trần Kiều bảo bọn nha hoàn đi xuống, sau đó nàng nhìn Hạ Uy, thành tâm nói:

“Uy nhi, trước kia mẫu thân hồ đồ, đã làm không ít chuyện trái lương tâm. Tối qua mẫu thân rơi xuống nước suýt nữa chết đuối, nghĩ đến con cũng chịu khổ như thế, mẫu thân rất áy náy, suy nghĩ một đêm, mẫu thân quyết định thay đổi hoàn toàn, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm nữa.”

Hạ Uy ngơ ngác nhìn nàng.

Mặt Hạ Minh Châu vô cảm.

Trần Kiều cũng không mong hai chị em lập tức liền tin nàng, thở dài, nàng lại mỉm cười, nói:

“Mặc kệ các con có tin hay không, sau này mẹ sẽ coi hai chị em các con như con ruột, nếu các con gặp rắc rối gì, cứ tới tìm mẫu thân.”

Nói xong, Trần Kiều lại cúi đầu dặn Lẫm ca nhi:

“Công phu của đại ca rất tốt, con phải học đại ca nhiều hơn.”

Lẫm ca nhi dựa vào mẫu thân, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng. Trước kia nó cũng thích chơi với đại ca nhưng mẫu thân không cho. Mấy ngày sau nó lén chạy đi tìm đại ca, đại ca lại không để ý đến nó.

Tâm trạng Hạ Uy phức tạp, mím miệng không nói lời nào.

Sau khi rời Tùng Hạc Đường, Hạ Uy thấp giọng hỏi tỷ tỷ:

“Tỷ nói xem nàng ta có thật sự thay đổi hay không?”

Giọng Hạ Minh Châu căm hận nói:

“Đệ còn chưa chịu đủ khổ có phải không? Nàng ta chỉ giả vờ thôi, đệ không phải thấy nàng ta xinh đẹp nên tin răm rắp.”

Lòng Hạ Uy chia làm hai nửa, một nửa cảm thấy tỷ tỷ nói đúng, một nửa lại hy vọng mẹ kế thật sự thay đổi.

Hai chị em không ở cùng nơi, sau khi tạm biệt tỷ tỷ, Hạ Uy dẫn gã sai vặt bên người tới Đông viện đại trạch Hạ gia.

Toàn bộ Đông viện Hạ gia đều liên quan tới múa sư.

Trong đó chính phòng là nơi Hạ gia tổ chức các buổi lễ, ví dụ như nhận đồ đệ, giỗ tổ, cúng tế trước lúc ăn mừng sau trận đấu. Hai phòng của chính phòng, một phòng cất đầu sư, thân sư tử giải Nhất đã đoạt được vào kỳ trước, một căn là thư phòng, giới thiệu lịch sử múa sư lâu đời của Hạ gia.

Đông sương phòng là nơi con cháu Hạ gia học buộc đầu sư tử, khâu đuôi sư tử. Tây sương phòng dành cho con cháu Hạ gia đọc sách, mà khoảng sân rộng ở giữa chính là sân tập võ của con cháu Hạ gia.

Ở giữa sân luyện võ cắm năm cọc gỗ có độ cao không giống nhau.

Bản chất của múa lân chính là bắt chước sư tử nhảy quay cuồng sống động. Các động tác khác nhau trên mặt đất chỉ là những kỹ năng cơ bản, vũ sư chân chính thì lên núi xuống biển không gì làm không được.

Kỹ năng dẫm cọc hoa mai cơ bản của Hạ Uy đã gần được rồi, hôm nay Hoắc Anh muốn dạy hắn kỹ xảo múa sư trên cọc. Một người hai tay để không nhảy cọc, tay cầm đầu sư tư múa sư trên cọc, ở giữa còn có khoảng cách rất lớn.

Múa sư cần một nhóm hai người, cộng sự của Hoắc Anh tên Triệu Hùng, hai người gần như cùng nhau vào Hạ gia, từ nhỏ đã cùng nhau tập võ, cùng nhau múa sư, đã sớm trở nên ăn ý.

Hoắc Anh giữ đầu sư tử, Triệu Hùng đỡ đuôi sư tử. Dường như hai người chỉ tùy tiện nhấc chân lên là đã song song rơi xuống trên cọc hoa mai, còn làm động tác sư tử gầm.

Hạ Uy cười, cùng cộng sự của mình nhảy lên.

Tiếp theo, Hoắc Anh làm động tác gì, Hạ Uy liền học theo động tác đó, mắt nhìn về một phía, dưới chân là cọc đột ngột mọc từ đất lên, dẫm hụt một lần là có thể bị thương, hắn không được phép phân tâm.

Ở chính phòng, Lẫm ca nhi biết hôm nay huynh trưởng học múa sư trên cọc. Trong người đứa bé chảy dòng máu của Hạ gia, thật sự muốn được xem.

“Mẹ, con muốn đi xem đại ca múa sư.”

Lẫm ca nhi ngoan ngoãn xin mẫu thân phê chuẩn.

Trần Kiều cũng rất tò mò Hạ gia múa sư, hơn nữa nàng cũng muốn cải thiện quan hệ với Hạ Uy, Trần Kiều liền đưa Lẫm ca nhi đi cùng.

Mặt trời lên cao. Ở sân luyện võ bên này, Hoắc Anh dạy một bộ động tác xong, cùng Triệu Hùng nhảy xuống đất để hướng dẫn những động tác của hai thiếu niên trên mặt đất.

“Nháy mắt nhanh một chút, chậm rì rì như đàn bà!”

Ném gậy nhỏ trong tay, Hoắc Anh lớn tiếng nói.

Đầu sư tử có thể di chuyển lên xuống. Hạ Uy vội vàng tăng tốc.

Sau một loạt hành động, hai cái thiếu niên hãy còn thấy rất xa lạ.

“Anh ca, huynh làm lại đi.”

Đáp xuống mặt đất, Hạ Uy tháo đầu sư tử ra, hai tay chống đầu gối, mồ hôi đổ đầm đìa nói.

Hoắc Anh nháy mắt với Triệu Hùng.

Triệu Hùng lập tức xách đầu sư tử màu đỏ của họ theo.

Hai người nhảy lên cọc, múa được một lúc thì Trần Kiều và Lẫm ca nhi tới.

Ngay lúc đang múa sư kịch liệt, hai tay trống bên cạnh chuyên tâm múa dùi, trên cọc, Hoắc Anh nhìn thấy Trần Kiều, ánh mắt chợt lạnh, bước nhanh về phía trước, Triệu Hùng cũng ăn ý đi theo ở phía sau. Tới cạnh cọc hoa mai, nâng đầu sư tử lên, sư tử màu đỏ lao thẳng về phía Trần Kiều!

Lẫm ca nhi nhào vào lòng mẫu thân, Trần Kiều che đầu con trai lại theo bản năng, nhưng lúc này muốn tránh cũng không kịp rồi.

Trong tiếng trống rung trời, sư tử màu đỏ rơi xuống trước mặt Trần Kiều, dường như đầu sư tử dán lên mặt Trần Kiều. Mắt sư tử màu xanh lục rất lớn sư như có sự sống, uy nghiêm nhìn chăm chú người phụ nữ can đảm, dám tự tiện xông vào địa bàn của hắn.

Dù không bị va chạm như trong dự đoán, lòng Trần Kiều vẫn còn sợ hãi. Nàng ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó, đầu sư tử rất lớn cũng bị người đàn ông bên trong bỏ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh như băng.

Sư Vương hai mươi ba tuổi, mày kiếm mắt sáng, mắt đen sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

Hoắc Anh Hoắc Anh, người cũng như tên, anh khí bức người.

Trái tim Trần Kiều đột nhiên đập rộn lên, bùm bùm.
« Chương TrướcChương Tiếp »