Editor: Tô Mộc Y
Hạ gia có quy củ, bữa trưa, bữa tối ngày thường hai phòng có thể ăn trong viện của mình, nhưng bữa sáng cần phải ăn với nhau.
Trần Kiều mới vừa trang điểm xong, Lẫm ca nhi cũng thu thập sạch sẽ chạy tới, năm tuổi vẫn là tuổi rất ỷ lại vào mẹ, vừa vào nhà liền bám lấy Trần Kiều.
Vẻ ngoài của Lẫm ca nhi rất giống Trần Kiều, vô cùng xinh đẹp.
Trần Kiều không thể không thích đứa con trai ruột nửa đường có được này, vừa thích lại vừa đau đầu.
Nàng muốn sửa mệnh nên không thể tiếp tục làm góa phụ, nhất định phải tái giá. Nếu chỉ có một mình nàng, Trần Kiều có thể không chút lưu luyến vứt bỏ thân phận con dâu trưởng Hạ gia này, tìm một cơ hội tự xin ra ngoài. Nhưng bây giờ nàng đã là mẹ, nhóm bô lão lão Hạ gia sẽ không để nàng dẫn Lẫm ca nhi đi dễ dàng. Nếu để Lẫm ca nhi lại, Hạ gia còn có nhị gia Hạ Cẩm Vinh mặt người dạ thú.
Thật là đau đầu.
“Mẹ, con đói bụng.”
Ống tay áo bị túm lấy, Trần Kiều cúi đầu, thấy Lẫm ca nhi đang nhìn nàng.
Trời đất bao la, ăn cơm là nhất.
Trần Kiều mỉm cười, đưa con trai tới đi trước viện Tùng Hạc Đường.
Đi tới cửa Tùng Hạc Đường, Trần Kiều ngẩng đầu, phát hiện mọi người bên trong đã đủ.
Đôi nam nữ con riêng ngồi trên hai cái ghế bên trái Trần Kiều, Đại cô nương Hạ Minh Châu năm nay mười bốn tuổi, da trắng môi hồng, xinh đẹp đoan trang. Đại thiếu gia Hạ Uy mười hai tuổi, mày rậm mắt hổ, có lẽ hắn đã biết mình bị mẹ kế hại rơi xuống nước, Trần Kiều vừa xuất hiện, Hạ Uy liền nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn tới, như một con hổ con.
Trần Kiều vẫn hơi sợ, nàng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối thôi mà.
Lại nhìn sang bên phải, ba người nhị phòng Hạ gia ngồi đó. Nhị gia Hạ Cẩm Vinh đang ở tuổi xây dựng sự nghiệp. Đàn ông Hạ gia đều tập võ từ nhỏ, tuy Hạ Cẩm Vinh không có tiếng tăm bằng Đại ca Sư Vương đã mất nhưng cũng là một người múa sư giỏi, nhướn mày lên, hai mắt hẹp dài, cười rộ lên cũng mang theo sự sắc bén uy nghiêm.
Nhị phu nhân Quách thị lại là một người phụ nữ dịu dàng, biết nghe lời, chồng nói gì nàng liền làm cái đó, an phận thủ thường giúp chồng dạy con.
Hai vợ chồng có đứa con trai chín tuổi, tên là Hạ Phong trông rất giống cha, cũng chính là Nhị thiếu gia Hạ gia.
Trần Kiều có vai vế lớn nhất. Sau khi vào, mọi người đều đứng dậy, hoặc gọi chị dâu, hoặc gọi mẫu thân, hoặc gọi đại bá mẫu.
“Ngồi cả đi.”
Trần Kiều cười nói.
Trần Kiều xuất thân từ phủ Quốc công cho nên được giáo dục rất tốt, với cả hai đời trước đã được rèn luyện, Trần Kiều cũng không sợ làm con dâu trưởng Hạ gia.
Trước lúc ăn cơm muốn trò chuyện trước, Quách thị quan tâm hỏi Trần Kiều:
“Chị dâu đã khỏe chưa? Tối qua đã dọa chúng ta giật cả mình.”
Trần Kiều thở dài:
“Tối qua mơ thấy lão gia, đau buồn đi theo, một người tới bên hồ giải sầu, không ngờ chân tay vụng về rơi xuống nước, hại tất cả mọi người đều không ngủ được, để đệ muội chê cười rồi.”
Quách thị tin là thật, an ủi một chút.
Hạ Cẩm Vinh liếc Trần Kiều một cái.
Đại cô nương Hạ Minh Châu rũ mắt ngồi im, Đại thiếu gia Hạ Uy trừng mắt nhìn Trần Kiều.
Trần Kiều giả vờ không thấy, nhưng Lẫm ca nhi lại không vui, lớn tiếng mách với mẫu thân:
“Mẹ, đại ca lườm mẹ!”
Hạ Uy nặng nề hừ một tiếng.
Trần Kiều cười dỗ con trai:
“Mắt đại ca to, nhìn như lườm người ta, thật ra là đang quan tâm mẹ đấy.”
Là vậy sao? Lẫm ca nhi nghi ngờ nhìn huynh trưởng.
Hạ Uy khẽ nói thầm:
“Ai muốn quan tâm ngươi.”
Nói xong xoay đầu đi.
Hạ Cẩm Vinh lại liếc mắt nhìn Trần Kiều một cái.
Trần Kiều không sợ hắn nhìn, chắc chắn nàng sẽ không tiếp tục ác độc bướng bỉnh như nguyên thân nữa, lần này rơi xuống nước, đúng lúc có lý do để nàng thay đổi hoàn toàn.
“Ăn cơm đi.”
Trần Kiều sai nha hoàn.
Theo lý thuyết Hoắc Anh cũng nên tới đây, nhưng mà từ khi Hạ Cẩm Xương qua đời, Hoắc Anh liền xây một bếp nhỏ, trừ phi có việc mới gọi hắn.
Trên bàn ăn rất yên tĩnh, Trần Kiều vừa ăn của mình, một bên chăm sóc Lẫm ca nhi ở bên cạnh.
Trần Kiều xinh đẹp, giọng nói càng đẹp hơn, dịu dàng, nhỏ nhẹ. Đừng nói Lẫm ca nhi rất hưởng thụ việc được mẫu thân chăm sóc, ngay cả Hạ Uy vừa mới bị tổn thất nặng trong tay mẹ kế ác độc cũng không kiểm soát được bị giọng nói kia hấp dẫn, lén ngắm Trần Kiều vài lần.
Thật ra La thị mất sớm, Hạ Uy không có nhiều ký ức được ở chung với mẹ ruột, khi Trần Kiều mới vừa gả tới đây, Hạ Uy liếc mắt một cái liền thích mẹ kế như tiên nữ này. Mà lúc đó Trần Kiều ngại chồng, không dám biểu hiện sự ác độc của mình ra, ngày thường giả vờ khách sáo với Hạ Uy, đưa thức ăn, làm quần áo, Hạ Uy liền cảm động không chịu được.
Sau khi Hạ Cẩm Xương qua đời, Trần Kiều bắt đầu không kiêng dè gì, Hoắc Anh, Hạ Minh Châu đều cảnh báo Hạ Uy đề phòng mẹ kế, nhưng Hạ Uy không tin, vẫn coi mẹ kế như người tốt như trước. Cho đến mấy hôm trước suýt chút nữa bị chết đuối, rốt cuộc Hạ Uy cũng tin, vừa đau lòng vừa khổ sở vừa tức giận, nhưng điều thiếu niên hận là hận mẹ kế lừa gạt.
Trần Kiều chú ý Hạ Uy ăn rất ít, nàng liền gắp một cái bánh bao thịt qua, dịu dàng nói:
“Đây là lúc Uy nhi đang lớn, ăn nhiều một chút.”
Hạ Uy hơi sửng sốt.
Hạ Minh Châu cảnh giác nhìn Trần Kiều lấy đũa kẹp bánh bao, không đợi đệ đệ mở miệng, nàng đã chộp lấy bánh bao bỏ vào bát Hạ Uy, rồi khách sáo nói với Trần Kiều:
“Mẫu thân chăm sóc Tam đệ đi, Uy nhi đã lớn rồi, có thể tự gắp.”
Trần Kiều đã hiểu, vị đại cô nương này là sợ nàng gắp bánh bao giấu độc đi?
Nhưng nghĩ đến hành động của nguyên thân, Trần Kiều cũng không thể trách Hạ Minh Châu quá cẩn thận, liền cúi đầu tự mình ăn.