Editor: Tô Mộc Y
Hoắc Anh lớn hơn Trần Kiều hai tuổi. Khi Trần Kiều còn đang chơi trò đóng vai gia đình, Hoắc Anh mười tuổi mồ côi đã được vợ chồng Hạ Cẩm Xương, La thị tốt bụng nhận nuôi. Hạ Cẩm Xương tự mình truyền võ nghệ cho Hoắc Anh, dạy hắn múa sư. Bồ Tát sống La thị cũng coi đứa con nuôi số khổ coi này là con mình sinh, tự tay may áo nấu canh cho hắn. Trong lòng Hoắc Anh, Hạ Cẩm Xương, La thị chính là cha mẹ ruột của hắn.
La thị đi trước, trước khi chết đã dặn Hoắc Anh chăm sóc đôi trai gái của nàng, Hoắc Anh rưng rưng đáp ứng.
Mấy năm sau, Hạ Cẩm Xương cũng bị bệnh qua đời, trước khi chết cũng dặn Hoắc Anh thay hắn chăm sóc đôi trai gái La thị sinh ra như vậy, Hoắc Anh đã thề với trời, chỉ cần hắn còn sống, không ai có thể bắt nạt chị em Hạ Uy.
Vì thế, Trần Kiều muốn loại trừ Hạ Uy, Hoắc Anh phải bảo vệ Hạ Uy, mẹ kế và con nuôi đã trở thành kẻ thù như vậy đấy.
Trước đây không lâu, Trần Kiều sai người dụ Hạ Uy mười hai tuổi đến bên hồ, đẩy xuống hồ. Hoắc Anh tới kịp, cứu Hạ Uy một mạng, biết Trần Kiều mới là hung thủ phía sau. Hoắc Anh không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, ban đêm đột nhập vào phòng Trần Kiều, ném người hồ để trừng trị.
Sau khi nguyên thân Trần Kiều bị trừng phạt, không những không biết hối cải, ngược lại càng coi Hoắc Anh là cái đinh trong mắt. Nhưng Hoắc Anh không phải là người nàng muốn đuổi liền đuổi được. Hoắc Anh là con nuôi của Sư Vương Hạ Cẩm Xương, lại là đệ tử Hạ Cẩm Xương tự hào nhất. Con trai của hai anh em Hạ Cẩm Xương, Hạ Cẩm Vinh đều còn nhỏ, sau Hạ Cẩm Xương chết, Hoắc Anh đã lên sân khấu dự thi, một lần đã giúp Hạ gia thắng được danh hiệu “Sư Vương”.
Trần Kiều hận Hoắc Anh cản trở, còn nhóm bô lão Hạ gia lại coi Hoắc Anh là bảo bối. Trần Kiều là dâu trưởng thì sao chứ, nàng dám vô cớ đuổi Hoắc Anh đi, đám bô lão Hạ gia liền dám hưu một người phụ nữ không có chồng để dựa như nàng.
Ngay khi Trần Kiều đang rầu rĩ không biết giải quyết Hoắc Anh như thế nào thì em ruột của chồng nàng, Nhị gia của Hạ gia Hạ Cẩm Vinh, chủ động chỉ cho nàng.
Nguyên thân Trần Kiều chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi tham lam ác độc, không có lòng dạ gì, biết được Hạ Cẩm Vinh và Hoắc Anh có ân oán, cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Trần Kiều liền liên thủ với Hạ Cẩm Vinh đặt bẫy, thành công chặt đứt một chân của Hoắc Anh. Sư tử gãy chân không thể nhảy nhót, nhóm bô tộc Hạ gia gió chiều nào theo chiều ấy, bắt đầu dần dần lạnh nhạt với Hoắc Anh. Sư tử gãy chân cũng không có sức che chở con non. Trần Kiều toại nguyện lại làm con riêng Hạ Uy bị phế một chân, như vậy, con riêng Hạ Uy cũng vô duyên với vị trí gia chủ.
Trần Kiều rất vui sướиɠ, không ngờ Hạ Cẩm Vinh mới là rắn độc thực sự, thu mua nha hoàn bên cạnh nàng hạ độc trong rượu, còn làm giả một bức di thư. Trong di thư Trần Kiều tự nhận lỗi, thú nhận những chuyện xấu nàng đã làm. Nhóm bô lão Hạ gia giận dữ, đầu tiên là hưu người phụ nữ độc ác này, sau đó cũng trục xuất con trai của Trần Kiều - Lẫm ca nhi ra khỏi nhà.
Sau khi Trần Kiều chết, nhị gia Hạ Cẩm Vinh nhận được mọi thứ Trần Kiều vọng tưởng.
Ký ức đến đây là kết thúc.
Trần Kiều trở về sửa mệnh, bị kiếp thứ ba của mình dọa, nàng, nàng thực sự cũng từng có thời điểm ác độc như thế sao?
Nếu đó không phải kiếp trước của nàng, Trần Kiều rất muốn mắng một câu “Xứng đáng”, hại người cuối cùng lại hại mình.
“Mẹ!”
Đang thầm xúc động, một tiếng gọi đầy sự ỷ lại đột nhiên lọt vào tai, Trần Kiều nhìn sang bên cạnh, Lẫm ca nhi năm tuổi đã nhào tới, ôm cổ nàng gọi mẹ.
Lần đầu tiên Trần Kiều được làm mẹ thật sự, cả người cứng đờ.
“Mẹ, họ nói mẹ rơi xuống nước, con không muốn mẹ bị rơi xuống nước chết đuối.”
Lẫm ca nhi ghé vào lòng mẫu thân, nước mắt rơi xuống, chảy lên cổ Trần Kiều.
Không hiểu sao Trần Kiều lại nghĩ tới đứa bé nàng đã mang thai, đứa con trai nàng chưa kịp sống cùng mỗi ngày.
Lẫm ca nhi không phải đứa bé kia, nhưng cũng là do nàng mang thai mười tháng sinh ra.
“Lẫm ca nhi không sợ, mẹ sẽ không chết đuối.”
Do dự một lát, Trần Kiều ôm lấy đứa bé trong lòng, vỗ nhẹ.
Lẫm ca nhi vẫn khóc.
Trần Kiều không rảnh nghĩ nhiều, dỗ con trai trước.
Lúc trời sáng, rốt cuộc Lẫm ca nhi đã quên nỗi buồn mẫu thân suýt chút nữa bị chết đuối, ngoan ngoãn gọi nhũ mẫu dẫn đi rửa mặt.
Đại nha hoàn Thu Cúc bên cạnh Trần Kiều vừa hầu hạ nàng vừa khó hiểu hỏi:
“Tại sao tối qua phu nhân lại chạy tới bên hồ?”
Một vị phu nhân trẻ tuổi, xinh đẹp, hơn nửa đêm một mình rời khuê phòng, nghĩ thế nào cũng thấy lạ, bọn hạ nhân Hạ gia đã bàn tán ầm ĩ, đồn đoán đủ kiểu.
Trần Kiều nghĩ tới người đàn ông tối qua cứu nàng lên bờ, chắc chắn cũng chính là Hoắc Anh ném nàng vào nước để trừng phạt.
Trần Kiều biết được tiền căn hậu quả, không trách Hoắc Anh chút nào, nguyên thân như vậy, thật sự nên phạt.
Nếu đã không trách, đương nhiên Trần Kiều sẽ không nói ra Hoắc Anh, thở dài, nàng thương cảm giải thích nói:
“Mơ thấy lão gia, nhớ tới lần từng cùng lão gia chơi thuyền trên hồ, không nhịn được qua bên đó, nào ngờ bên bờ quá trơn, không cẩn thận rớt xuống.”
Thu Cúc đưa khăn cho phu nhân lau mặt, trong lòng lại không tin chút nào.
Lão gia là người thô lỗ, không biết cách dỗ phụ nữ, phu nhân và lão gia chỉ là ngủ cùng nhau sống cho qua ngày, giữa hai vợ chồng cũng không có tình cảm gì. Khi lão gia qua đời, phu nhân khóc tang còn phải dựa vào ớt cay trên khăn, người phụ nữ bạc tình như vậy sẽ đi dạo quanh hồ vào nửa đêm vì nhớ lão gia sao?
Thu Cúc không tin, nhưng cũng không ngốc đến mức nghi ngờ.
Trần Kiều rửa mặt, dời bước đi gương trang điểm trước.
Trong gương lập tức chiếu ra dung mạo nàng lúc này.