Editor: Tô Mộc Y
Trong một thời gian ngắn, Trần Kiều như đang phiêu đãng giữa ngân hà.
Trần Kiều biết tại sao lại như thế.
Kiếp thứ nhất, nàng cho rằng nàng sẽ ở cùng Hàn Nhạc luôn. Khi đột nhiên kết thúc, nàng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, nhưng khi tiến vào kiếp thứ hai, Trần Kiều đã hiểu rằng mọi thứ xung quanh chỉ là giấc mộng hoàng lương, nàng đã sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, bởi vậy, nàng không có cảm xúc quá mãnh liệt để bình tĩnh ở ngân hà.
Ngay cả khi cơ thể đột nhiên rơi xuống, Trần Kiều cũng rất bình tĩnh, biết mình sẽ tỉnh lại trong phòng ở kiếp thứ ba.
Nhưng Trần Kiều đoán sai rồi.
“Bùm” một tiếng, Trần Kiều rơi xuống nước, chưa kịp nhìn rõ tình hình xung quanh đã uống một ngụm nước.
Nàng giãy giụa theo bản năng:
“Cứu mạng!”
Người phập phồng trong nước, trong tầm mắt chỉ có bầu trời đêm đen kịt, sóng nước thăm thẳm và bóng cây trên hòn non bộ.
Trần Kiều rất sợ. Khi đang giãy giụa trong nước, nàng đột nhiên phát hiện ra, cách đó không xa có một bóng người, nhìn qua là một người đàn ông.
“Cứu mạng!”
Trần Kiều tuyệt vọng cầu cứu, nàng tới để sửa mệnh, không phải vừa tới đã chết đuối chứ?
Giữ niềm tin này, Trần Kiều liều mạng vỗ nước.
Người đàn ông trên bờ vẫn bất động, như thể đó không phải là người sống mà chỉ là một bức tượng.
Sức của Trần Kiều càng ngày càng nhỏ, khoảng thời gian đầu lộ trên mặt nước cũng càng ngày càng ngắn, cuối cùng không thể kiểm soát, chìm xuống.
Khi Trần Kiều hoàn toàn tuyệt vọng, nàng nghe thấy tiếng rẽ nước, nàng cố gắng mở to hai mắt, nhìn đến bóng đen trong nước đang bơi tới chỗ nàng. Người đàn ông càng ngày càng gần, ánh sáng quá tối, Trần Kiều không nhìn rõ dáng vẻ của hắn, nhưng nàng biết hắn đang tới cứu nàng, cho nên lúc người đàn ông đó kéo cổ tay nàng, Trần Kiều lập tức vòng tay qua, ôm chặt lấy cổ hắn.
Dường như người đàn ông đó thấy rất ghê tởm, muốn kéo tay nàng ra, Trần Kiều sợ chết, nói gì cũng không buông.
Hắn không có cách nào khác, đành phải đưa nàng vào bờ trước.
Lên bờ, không chờ Trần Kiều buông tay, người đàn ông không chút thương tiếc hất nàng xuống đất. Trong nháy mắt Trần Kiều đã bị ngã xuống đất.
Trần Kiều bối rối vì bị quăng ngã.
Nàng vừa ho kịch liệt phun nước ra ngoài, vừa nhìn về phía sau, ý đồ thăm dò rõ ràng tình huống hiện tại.
Người đàn ông không biết từ khi nào đã ngồi xổm xuống bên cạnh nàng. Mặt trăng cong như lưỡi liềm, người đàn ông đưa lưng về phía ánh trăng mỏng, vẻ ngoài khó phân biệt.
“Bây giờ ngươi đã biết, cảm giác chết đuối là như thế nào chưa?”
Hắn không có bất kỳ cảm xúc nói.
Trần Kiều ngây người.
Từ xa có tiếng bước chân hỗn loạn, hẳn là tiếng kêu cứu lúc trước của Trần Kiều đã dẫn tới đây.
Hắn ngẩng đầu nhìn, đột nhiên đứng lên, cúi đầu với nói Trần Kiều:
“Còn dám hại người, ta nhất định trả lại trên người của ngươi gấp mười, gấp trăm lần.”
Nói xong, hắn như ma quỷ ẩn vào bóng tối.
Hai mắt Trần Kiều tối sầm, cũng hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại một lần nữa, Trần Kiều đang nằm trên giường, trời bên ngoài còn tờ mờ, hẳn là sáng sớm, cạnh giường không có nha hoàn, không hiểu sao Trần Kiều lại thở nhẹ ra, ai ngờ nàng vừa quay đầu, liền thấy một đứa trẻ nằm nghiêng trong giường!
Trần Kiều sợ tới mức co rụt lại.
Đứa trẻ ngủ rất ngon, không bị nàng đánh thức.
Trần Kiều cực kỳ khϊếp sợ, sau khi bình tĩnh lại, nàng mới có tâm trạng quan sát đứa nhỏ này.
Đó là một cậu bé năm sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, lông mày thanh tú, môi hồng, rất xinh đẹp, đặc biệt là lông mi đen dày, dài như hai chiếc bàn chải nhỏ.
Đầu hơi đau, Trần Kiều tranh thủ nằm xuống, nhanh chóng sắp xếp những ký ức do Bồ Tát gửi đến.
Kiếp thứ ba của Trần Kiều, rất xinh đẹp, mà vẻ đẹp kia, vừa thấy liền biết không phải mỹ nữ đàng hoàng!
Nguyên thân Trần Kiều gia cảnh tầm thường, không có gì đáng nhắc tới, sau đó năm Trần Kiều mười lăm tuổi, gả cho Sư Vương Giang Thành là Hạ Cẩm Xương tái giá.
Người Giang Thành có truyền thống múa sư* mà Hạ gia là thế gia múa sư đệ nhất trong thành. Sau khi Hạ Cẩm Xương lên làm gia chủ đã trở thành người đứng đầu giải Sư Vương tranh bá trong tám năm liên tiếp, được gọi là “Sư Vương”.(Múa sư: Ở đây chỉ múa sư tử, múa lân.)
Hạ gia có nghề múa sư lớn nhất Giang Thành, trừ cái đó ra, còn có trăm mẫu ruộng tốt, hơn mười cửa hàng lớn nhỏ, cũng được coi là nhà giàu có tên tuổi ở Giang Thành. Sau khi Trần Kiều gả tới đây, có nhà lớn xa hoa ở, có nha hoàn nô bộc hầu hạ, có số bạc lớn để nàng tha hồ tiêu, tuy ngày nào chồng nàng cũng mải mê múa sư không rảnh ở cùng nàng, cuộc sống của nàng vẫn rất sung sướиɠ.
Có điều không được hoàn hảo chính là Trần Kiều còn có một đôi nam nữ con chồng, do vợ đầu của Hạ Cẩm Xương - La thị sinh. Hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng Trần Kiều không phải là một người phụ nữ hiền lương thục đức, là mẹ kế, đặc biệt là sau khi chính nàng cũng sinh được một đứa con trai, Trần Kiều càng ngày càng không vừa mắt con riêng Hạ Uy.
Chồng còn sống nên Trần Kiều không dám làm gì, sau khi Hạ Cẩm Xương chết, Trần Kiều liền lộ ra mặt ác độc, bắt đầu chế ra đủ loại “Trùng hợp” làm hại con riêng Hạ Uy. Chỉ khi Hạ Uy chết rồi, sau này con nàng là Lẫm ca nhi mới có thể ngồi trên vị trí gia chủ của Hạ gia.
Hạ Uy còn nhỏ, trong lòng không hề đề phòng mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng, Hạ gia còn có đứa con nuôi khác tên là Hoắc Anh.