Chương 3: Bạn thân lừa gạt tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính 3

Triệu La dẫn theo năm vệ sĩ mà Triệu quản gia đã tìm cho cô đi về hướng biệt thự của nam chính.

Ngồi ở bên trong chiếc xe Bentley, Triệu La cầm lấy điện thoại của nguyên chủ mở wechat gỡ nữ chính ra khỏi danh sách đen, sau đó quyết đoán gọi qua.

Một hồi lâu cũng không có động tĩnh khiến Triệu La sắp cho rằng cuộc gọi này sẽ không được tiếp nhận, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nhấn nút nghe, giọng nói mang theo nức nở cùng có chút nghi hoặc:

“La La?”

Triệu La “ừ” một tiếng: “Chân Chân.”

Sau khi nữ chính thông qua điện thoại xác nhận người đầu dây bên kia thật sự là Triệu La, hít hít cái mũi tận lực làm cho cảm xúc của bản thân ổn định xuống:

“Gọi điện thoại cho mình có chuyện gì không?”

“Cậu đang khóc, đã xảy ra chuyện gì?” Có chuyện gì ở đó thì Triệu La cũng đã sớm biết thông qua hệ thống, ngay vừa rồi bạch nguyệt quang châm chọc mỉa mai nữ chính, nói cho nữ chính nhanh chóng dọn ra ngoài, không cần không biết xấu hổ tiếp tục ăn vạ ở bên cạnh nam chính, để cho nữ chính hiểu rõ thân phận thế thân của mình.

Nữ chính nhớ tới nam nhân mà mình thích lại quan tâm hỏi han ân cần với bạch nguyệt quang của hắn, lập tức trong lòng nổi lên ủy khuất, không nhịn được liền chạy về phòng khóc trong ấm ức.

Hiện tại Kiều Chân Chân thật sự rất cần có một người lắng nghe và an ủi mình, cô ấy hy vọng người xuất hiện sẽ là nam chính, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ nhận được cuộc gọi từ Triệu La - người đã mất liên hệ từ lâu.

Kiều Chân Chân đang cố gắng khắc chế tiếng khóc, lại bởi vì câu nói của Triệu La mà cuối cùng áp chế không được, nức nở kể lể:

“Vì sao anh ấy lại đối xử với mình như vậy, có phải mình không xứng được người khác yêu hay không, hức hức.”

Triệu La thông qua điện thoại kiên nhẫn an ủi: “Sẽ không, Chân Chân. Cái tên cẩu nam nhân như Hoắc Ngôn không đáng để cậu thương tâm khổ sở, cậu thiện lương đơn thuần, Hoắc Ngôn căn bản không xứng với cậu.”

Kiều Chân Chân sững người, mờ mịt hỏi: “La La, sao cậu lại biết Hoắc Ngôn? Mình nhớ là chưa nói qua với cậu mà.”

Triệu La cũng không có đáp lại: “ Mình hiện tại qua đó tìm cậu, chờ thấy nhau rồi mình sẽ nó tỉ mỉ cho cậu nghe.”

“A, được,”

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Chân Chân vẫn còn chưa phản ứng lại được, ở trong ấn tượng của cô ấy thì Triệu La là một người không đàng hoàng, rất hay thích hỏi vay tiền của mình, sau khi bất đắc dĩ ký hợp đồng với Hoắc Ngôn thì cô ấy cũng sắp quên đi có một người như vậy rồi, không nghĩ tới hai năm không thấy, hiện tại Triệu La cho cô ấy một cảm giác hoàn toàn không giống trước đây.

“Thật sự là Triệu La sao?” Kiều Chân Chân ngồi xổm trên sàn nhà nhỏ giọng nỉ non: “Sao cậu ấy lại biết mình ở chỗ này?”

Suy nghĩ một lát, Kiều Chân Chân đột nhiên khẩn trương lên: “Chẳng lẽ cậu ấy lại tới tìm mình vay tiền? Không được, không thể để Triệu La đến đây, bằng không sẽ không có cách nào ở lại đây nữa.”

Nói xong, Kiều Chân Chân đứng lên, đi vội đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, không nhìn thấy có người ngoài tiến vào làm cho cô nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm Triệu La nói muốn tới khẳng định là đang lừa mình.

Nhưng mà không đợi cô ấy hoàn toản thả lỏng, bên tai liền truyền đến âm thanh ô tô đỗ dưới nhà, Kiều Chân Chân giật mình mở to hai mắt, nhìn về phía bên ngoài cổng sắt dừng hai chiếc xe màu đen không biết là hãng nào, nhưng theo bản năng cô ấy cảm thấy rất đắt.

“Là La La?” Kiều Chân Chân không thể tin được, Triệu La hai năm qua đã xảy ra chuyện gì, tóc đã biến thành màu đen ngắn đến ngang vai, có phải vẫn là người trước kia hay làm việc xấu, mỗi ngày đều hỏi vay tiền cô ấy không, nhưng tại sao lại ngồi trên chiếc xe đắt tiền như vậy.

“Chẳng lẽ La La giống như mình?” Kiều Chân Chân theo bản năng nhận định, trong lòng cũng nghĩ với nhan sắc đó của Triệu La bị một phú hào nào đó coi trọng cũng có khả năng.

Bên ngoài biệt thự, Triệu La bước xuống xe, căn cứ theo hướng dẫn của hệ thống nhìn về phía nữ chính đang đứng bên cạnh cửa sổ thứ hai trên lầu hai biệt thự, tầm mắt của đối phương vừa lúc đối diện với cô hiện lên vẻ kinh sợ, giống như con thỏ nhỏ bị sợ hãi ngồi xổm xuống.

Lúc này, Bạch nguyệt quang Hứa Uyển Nhi ở bên trong nghe được âm thanh, nghĩ rằng Hoắc Ngôn đã trở về, trên mặt liền hiện lên nụ cười tươi tắn rồi chạy nhanh ra ngoài, liếc mắt nhìn ra phát hiện là một đám người xa lạ, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, khoanh tay ôm lấy người mang theo vẻ phòng bị rõ ràng:

“Các người là ai?”

Năm người đàn ông mặc đồng phục vest đen đứng phía sau một người phụ nữ gầy gò đến mức da bọc xương, thấy thế nào cũng đều rất kỳ quái.

Triệu Lạc trực tiếp nói ra ý đồ mình đến đây:

“Tôi tìm Kiều Chân Chân.”

Hứa Uyển Nhi vừa nghe là tới tìm cái thế thân kia, khóe miệng liền không chịu được không chế mà dương lên, tò mò hỏi:

“Các người tìm cô ta làm cái gì?”

Triệu La lịch sự trả lời: “Tôi là bạn thân của cô ấy, làm phiền Hứa tiểu thư giúp tôi kêu cô ấy ra đây.”

Hứa Uyển Nhi theo bản năng xem nhẹ Triệu La vì sao lại biết tên của mình, ánh mắt mang theo kỳ thị mà đánh giá cô gái gầy trơ xương trước mặt:

“Nha, cô ta còn có bạn thân như cô à?”

Triệu La không có kiên nhẫn, vừa định ra lệnh cho vệ sĩ cưỡng chế mở cổng sắt, Kiều Chân chân đã lao ra khỏi biệt thự, cô ấy vừa thấy rõ thân ảnh Triệu La liền khó có thể tiếp thu mà che miệng:

“La La, sao cậu lại trở nên gầy yếu như vậy?”

Chẳng lẽ cái người bao dưỡng kia có sở thích ngược đãi?

Kiều Chân Chân không dám đem ý nghĩ này nói ra, cô ấy sợ Hứa Uyển Nhi nghe được sẽ nói với Hoắc Ngôn, cô ấy không muốn để cho Hoắc Ngôn nghĩ rằng bạn bè xung quanh mình đều là dạng người vì tiền mà bán đứng thân thể của chính mình.

Triệu La nói: “Chân Chân, đã lâu không gặp.”

Một cánh cổng sắt ngăn cách hai bên, Hứa Uyển Nhi đứng ở phía sau Kiều Chân Chân vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Kiều Chân Chân, bạn thân của cô đến tìm sao còn nhốt người ta ở ngoài cổng không cho vào sao.”

Kiều Chân Chân nghe xong đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi không có.”

Nói xong liền đi lên mở cổng sắt ra, nhưng không muốn để cho Triệu La đi vào, cô ấy lo lắng sẽ bị Hứa Uyển Nhi nói những lời khó nghe để khích bác, vạn nhất còn truyền đến tai Hoắc Ngôn là xong rồi.

Vì thế Kiều Chân Chân đi nhanh ra ngoài, bắt lấy tay của Triệu La, cảm nhận chân thật được sự gầy yếu chỉ toàn là xương, trong ánh mắt không che giấu được sự đau lòng:

“La La, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại gầy đến mức này.”

“Mình kén ăn.” Triệu La há mồm liền nói dối. Nếu như đám vệ sĩ đứng sau hôm nay không đi theo Triệu quản gia đến gầm cầu đón cô thì suýt chút nữa cũng tin rồi.

Kiều Chân Chân lại hiển nhiên tin lời Triệu La: “Không có vấn đề gì chứ.”

Triệu La lắc đầu: “Chân Chân, cậu có còn nhớ trước kia chúng ta đã ước định về sau nếu ai giàu có sẽ bao nuôi người đó không?”

Kiều Chân Chân đã sớm quên mất những lời nói vui đùa cùng ước hẹn với Triệu La, ký ức còn lại duy nhất chính là những tin nhắn vay tiền không ngừng của đối phương, hiện tại nghe được lời này cũng mười phần mơ hồ:

“Hả?”

Triệu La nói: “Mình muốn nói, mình chính là thiên kim tiểu thư thất lạc nhiều năm của Triệu gia, hiện tại được người nhà tìm về, chính là Triệu gia trong giới hào môn thực lực ngang nhau với Hoắc gia.”

“Cái…..Cái gì?” Trong lúc nhất thời Kiều Chân Chân khó có thể tiêu hóa được tin tức mà Triệu La nói ra, cô ấy không thể tin được Triệu La thế mà lại là thiên kim tiểu thư hào môn, chuyện này cũng có chút hoang đường.

Thấy phản ứng của Kiều Chân Chân, năm vệ sĩ nói thầm trong lòng: Đây mới là phản ứng của người bình thường khi nghe bản thân một ngày nào đó đột nhiên trở thành con cái lưu lạc bên ngoài của một gia đình giàu có đỉnh cấp, Tiểu tiểu thư của bọn họ lúc đó cũng quá bình tĩnh rồi.

Kiều Chân Chân hỏi: “Thật vậy chăng?”

Triệu La cười cười: “Lừa cậu làm cái gì, mình đưa cậu đi chỗ này.”

“Ừ, được.”

Kiều Chân Chân bị kéo lên xe.

Nhìn xe khởi động chạy đi, Hứa Uyển Nhi tâm tình không tồi đi vào biệt thự, ngắt một quả nho mọng nước ném vào trong miệng: “Đúng là trời phái bạn thân của Kiều Chân Chân đến giúp mình, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có trở lại.”

“Cười chết người, nói cái gì mà thiên kim Triệu gia, Triệu gia vẫn luôn chỉ có hai anh em trai, từ trước cho đến nay đều không có nghe nói còn có một thiên kim, cái này cũng chỉ có thể lừa người ngây thơ như Kiều Chân Chân.” Hứa Uyển Nhi cười nhạo.

“Nhìn cái dáng người gầy giống như bộ xương khô kia, có khi cũng hút không ít đồ vật rồi.” Hứa Uyển Nhi dường như nghĩ tới cái gì, ánh mắt tối sầm vài phần:

“Bây giờ đến đưa Kiều Chân Chân đi đúng là đang giúp mình, tốt nhất là cũng để cho cô ta dính vào đồ vật kia, một cái thế thân nên có bộ dáng của thế thân, còn vọng tưởng mắt cá biến thành trân châu, cũng không nhìn xem bản thân có cái năng lực đó hay không, nhìn đến gương mặt của cô ta liền ghê tởm.”

Triệu La được nhắc đi nhắc lại trong miệng Hứa Uyển Nhi hiện tại đang mang theo Kiều Chân Chân đi tới bệnh viện tư nhân được Hoắc thị đầu tư, mẹ của cô ấy được sắp xếp trị liệu ở đó.

Vừa xuống xe, cảm xúc của Kiều Chân Chân lập tức trở nên kích động, ánh mắt cô ấy lập lòe bất an nói:

“La La, chúng ta tới nơi này làm gì vậy?”

Sau khi ký hợp đồng với Hoắc Ngôn, mẹ cũng được chuyển đến bệnh viện tốt hơn để điều trị, bác sĩ cũng tận tâm tận lực chăm sóc cho bệnh nhân, nhưng bản thân cô muốn đến thăm mẹ mình thì nhất định phải được Hoắc Ngôn cho phép, tính toán thì một tháng mới có thể đi thăm mẹ một lần.

Hiện tại tới thăm, liệu sau khi Hoắc Ngôn biết có tức giận hay không.

Giờ phút này, Kiều Chân Chân cũng không vì tới thăm mẹ mình mà trở nên vui vẻ, ngược lại còn đang bận tâm đến cảm nhận của Hoắc Ngôn, hoàn toàn quên mất người nam nhân này đối xử tệ bạc với mình như thế nào.

Triệu La thẳng tắp nhìn về phía đại sảnh của bệnh viện: “Chân Chân, chuyện của cậu và Hoắc Ngôn mình đã biết rồi, hiện tại cậu có mình, mình sẽ không để hắn lại bắt nạt cậu.”

Kiều Chân Chân ngốc ngốc nhìn về phía Triệu La: “Cái gì?”

Triệu Lạc nói: “Mình bây giờ sẽ đưa bác gái chuyển đến bệnh viện của Triệu thị, về sau chỉ cần cậu muốn gặp mặt hay chăm sóc đều có thể đến, mình sẽ không để Hoắc Ngôn dựa vào cái này hạn chế tự do của cậu.”

Kiều Chân Chân nghe xong sắc mặt có chút cứng đờ, nếu như Triệu La nói câu này vào thời điểm cô ấy chưa có yêu Hoắc Ngôn, cô ấy sẽ thật tâm vui vẻ mà tiếp nhận, nhưng bây giờ một khi đưa mẹ rời khỏi bệnh viện này, liền đại biểu rằng cô ấy sẽ có khả năng không còn một chút liên quan đến nào đến Hoắc Ngôn nữa.

Kiều Chân Chân tưởng tượng đến kết quả này liền không tiếp thu được, biểu tình mất tự nhiên nói:

“La La, cậu hẳn là biết quan hệ của mình với Hoắc Ngôn, nếu như thật sự để mẹ mình chuyển viện, Hoắc Ngôn nghe được tin tức nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

Triệu La nhướng mày: “Cho nên mình đã mang theo vệ sĩ đến, còn có Chân Chân, cậu phải biết rằng, Triệu gia cũng không sợ Hoắc gia.”

Kiều Chân Chân rối rắm tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Triệu La ra hiệu ánh mắt cho năm vệ sĩ, phát ra mệnh lệnh:

“Hành động.”

Thanh âm mạnh mẽ của năm vệ sĩ vang lên, đồng thanh nói: “Rõ, Tiểu tiểu thư.”

Ở bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của mẹ Kiều cũng không có vệ sĩ trông coi, trước kia Kiều Chân Chân muốn đến thăm mẹ đều bị bác sĩ hoặc hộ sĩ y tá ngăn lại, cô ấy cũng không cãi vã kêu khóc liền ngoan ngoãn quay về, trong đó hình thành một loại ăn ý.

Mà hiện tại, người của bệnh viện cũng không nghĩ tới sẽ có năm người vệ sĩ cao to lực lưỡng đến đưa mẹ Kiều đi, bác sĩ cùng vệ sĩ ngăn không được người liền lập tức chạy đi báo cáo với viện trưởng. Viện trưởng nhận được tin vội vàng gọi điện thoại báo cho Hoắc Ngôn, giọng nói cũng xen lẫn gấp gáp:

“Hoắc…..Hoắc tổng, Kiều Chân Chân cho người tới bệnh viện đưa mẹ cô ấy đi rồi.”

Hoắc Ngôn nghe xong lập tức nổi giận: “Các ngươi là đang làm cái gì? Không biết đường cản người lại hay sao!”

Viện trưởng run rẩy vươn tay lau mồ hôi lạnh trên chán:

“Hoắc tổng, hoàn toàn ngăn không được, Kiều Chân Chân đưa vệ sĩ đến, bảo vệ của bệnh viện căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.”

“Đáng chết.”

Viện trưởng từ di động nghe được âm thanh đồ vật tiếp đất, tiếp theo lại nghe được Hoắc Ngôn nói:

“Tôi đã biết.”

Nhìn điện thoại bị tắt kết nối, Viện trưởng âm thầm nhẹ nhành thở ra, coi như đã giải thích cho việc không trông coi người tử tế của bệnh viện, ông ta lại nhìn về phía bác sĩ cùng bảo vệ nằm đầy đất, bỗng nhiên cũng cảm thấy bọn họ cũng không phải vô dụng thật sự.

Tác giả có lời muốn nói:

Viện trưởng: Cản không được, căn bản cản không được.

Bảo vệ: Đánh không lại, căn bản đánh không lại.