Chương 29: Phiên ngoại thế giới 2

Buổi tối trước ngày rời khỏi thị trấn nhỏ phía nam, Đới Tinh Thần nhận cha mẹ Triệu làm ba mẹ nuôi. Hai người lúc đầu còn bị dọa sợ, sau lại biết cha mẹ của Đới Tinh Thần đều đã qua đời liền sảng khoái đồng ý.

“A a, Lão Triệu tôi sau này sẽ có một đứa con gái là minh tinh rồi.” Cha Triệu cười đến mức nếp nhăn ở khóe mắt chồng lên nhau, có thể thấy được ông là thật tâm vui vẻ.

Sau đó, Triệu La mang theo nhị lão đi vào một căn biệt thự, là cô trước khi đi đến thị trấn phía nam thăm ba mẹ đã mua vào tay.

Cha mẹ Triệu cả đời cần kiệm chưa bao giờ tiêu xài hoang phí, mẹ Triệu nhìn bảo mẫu giúp việc cùng quản gia của biệt thự, câu nệ nói:

“La La, cái này tốn không ít tiền đi.”

“Mẹ cùng ba con ở một căn phòng nhỏ là được rồi.”

Đới Tinh Thần vỗ vỗ tay mẹ Triệu để trấn an bà:

“Mẹ nuôi, người yên tâm đi, La La nuôi nổi.”

Nói đến đây liền nhìn về phía Triệu La:

“La La mở một công ty, một giây kiếm được mấy trăm vạn, một năm ít nhất cũng phải thu vào trăm triệu tệ đó.”

Cái này khiến cho cha mẹ Triệu nghe xong sợ ngây người, bọn họ chỉ nghĩ Triệu La ở thành phố lớn tìm được công việc kiếm được nhiều tiền mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới Triệu La có thể tài giỏi như vậy.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

…..

Dàn sếp cho cha mẹ Triệu xong , Triệu La cùng Đới Tinh Thần lại trở lại cuộc sống bận rộn trước đây, Triệu La đến công ty Truyền thông Thượng Hư tọa trấn, Đới Tinh Thần tiếp tục quay phim chụp quảng cáo, lịch trình dày đặc.

Mặc dù hiện giờ Triệu La không thể bồi Đới Tinh Thần đi tới các đoàn phim, nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ yêu cầu đổi người đại diện, bên người luôn chỉ có một người trợ lý đi theo.

Một ngày này, Đới Tinh Thần kết thúc lịch quay ở đoàn làm phim quay trở về khách sạn liền gấp không chờ nổi lấy điện thoại gọi video cho Triệu La, nhìn thấy màn hình hiện lên khuôn mặt cô lập tức nói:

“La La, mình nhận được tin của Tần Trạch Viễn gửi, hắn nói sẽ đem tập đoàn Tần thị bồi thường cho mình.”

Việc này Triệu La cũng đã biết thông qua hệ thống, sau khi Tần Trạch Viễn hiểu rõ mọi chuyện năm đó liền đi đến mộ cha Tần bái biệt, về nhà xong liền thu xếp muốn đem tập đoàn Tần thị chuyển lại cho Đới Tinh Thần, bản thân hắn một mình ra nước ngoài.

“Hắn còn nói chuyện năm đó là hắn nhầm lẫn.” Khóe môi Đới Tinh Thần hiện lên châm chọc.

“Buồn cười, hắn cho rằng làm như vậy thì mình sẽ xí xóa mọi tội lỗi hắn đã gây ra rồi tha thứ cho hắn sao? Vĩnh viễn không có chuyện ấy! Mình cả đời sẽ nhớ rõ hắn đã phá hoại gia đình mình như thế nào.”

Triệu La chuyển đề tài giúp cô bình tĩnh lại:

“Lần này quay phim mất bao lâu sẽ kết thúc?”

Nói xong, Đới Tinh Thần nháy mắt ổn định, ủy khuất lên án:

“Cậu làm người đại diện lại đi hỏi nghệ sĩ lịch trình làm việc, La La cậu không yêu mình nữa rồi, chuyện của mình cũng không thèm để bụng nữa.”

“Mình đang muốn nói chờ cậu quay xong sẽ tới đón cậu.”

Đới Tinh Thần vừa mới u oán lập tức mở miệng thông báo:

“Còn có một cảnh quay nữa là suất diễn hôm nay của mình xong rồi, đến lúc đó cậu nhớ đến đón mình.”

“…”

…..

Làm nữ số 1 trong đoàn phim, ngày đóng máy Đới Tinh Thần nhận được không ít bao lì xì cùng bó hoa tươi, chờ Triệu La đến đón người liền nhìn thấy cô ấy say khướt.

Triệu La đỡ người lên xe, Đới Tinh Thần dựa lưng vào sau ghế, mơ mơ màng màng nói:

“La La, mình muốn tới công ty ba mình nhìn một cái.”

Cô ấy nói chính là tập đoàn Tần thị hiện tại, trước đó là của Đới gia.

Triệu La không cự tuyệt, tự mình trở thành tài xế lái xe đến trước cửa tập đoàn Tần thị, Đới Tinh Thần vừa bước xuống xe liền bị một cơn gió lạnh thổi qua, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn không ít.

Cô ấy bước vào thang máy đi lên văn phòng tổng giám đốc, nhìn căn phòng bố trí giống như đúc với căn phòng trong trí nhớ, nước mắt không khống chế được chảy ra.

Dưới đáy lòng lại nói: Ba, con đã đem công ty của gia đình lấy về rồi, người có thể an giấc ngàn thu.”

Hệ thống báo cáo:

“Giá trị ngược của nữ chính giảm xuống 5 điểm, nhiệm vụ hoàn hành!”

“La La, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành.” Hệ thống kích động xoay vòng vòng.

Triệu La nhìn Đới Tinh Thần không có trả lời lại hệ thống.

“Bốn chữ tập đoàn Tần thị thật khó coi, mình muốn sửa lại.” Đới Tinh Thần vuốt ve bàn làm việc màu nâu, giống như đang tự nói với chính mình.

Sau đó, tập đoàn Tần thị đổi thành tập đoàn Đới thi, toàn thể nhân viên bên trong không có biến động gì, duy nhất thay đổi chỉ có một tổng giám đốc mới đến điều hành.

Lại đi qua một hai năm, Đới Tinh Thần ở trong giới giải trí ngồi ổn định ở vị trí đỉnh lưu, chỉ cần là bộ phim cô ấy đóng thì nhất định sẽ hot, mặc kệ nhãn hàng xa xỉ nào có cô ấy làm người phát ngôn thì đều cháy hàng, nhưng mà cô ấy chưa bao giờ tham gia tống nghệ, duy nhất nhận hợp đồng khách mời đến tham gia chương trình tống nghệ có Minh Hải làm đội viên thường trú.

Đới Tinh Thần giải thích với bên ngoài rằng: Diên viên yêu cầu thần bí, cô ấy muốn tập trung cho việc rèn luyện diễn suất và lắng đọng cảm xúc khi vào vai nhân vật, để có thể cho ra những tác phẩm càng xuất sắc hơn.

Minh Hải cũng chỉ quay một bộ phim là 《Tiên Chi Môn》, sau đó cũng chỉ chuyên tâm vào lĩnh vực ca sĩ của mình, từng bước trở thành người đứng đầu trong sự nghiệp.

…..

Tại lễ trao giải hàng năm, Đới Tinh Thần lần lượt giành được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, nghệ sĩ xuất sắc nhất của năm cùng với Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, trở thành minh tinh nhanh nhất lấy được cúp Ảnh Hậu.

Trên bục trao nhận giải, Đới Tinh Thần đang trình bày cảm xúc về việc lấy được cup, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Triệu La ở dưới sân khấu, bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc nhất với cô.

Cuối cùng còn nghịch ngợm nói một câu:

“La La là thiên sứ, không có gì phải nghi ngờ về điều này.” Nói xong liền giơ cao chiếc cup trong tay lên.

Đêm đó, Đới Tinh Thần cùng Triệu La lại lên hot search, một số blogger nổi tiếng đã biên tập cắt ghép thành hai video, lượt truy cập lên tới hàng chục triệu người.

Vào ngày 20 tháng 5 cùng năm, Đới Tinh Thần cùng Minh Hải hẹn hò hai năm quyết định tiến tới hôn nhân, cùng ngày cha mẹ Triệu với tư cách là trưởng bối của cả hai, ngồi lên bục ghế cao nhất nghe hai người ước nguyện lời thề cùng kính rượu.

Buỗi hỗn lễ diễn ra rất hoành tráng, giới giải trí có rất nhiều minh tinh đều đến tham gia, mà phù dâu của Đới Tinh Thần chỉ có duy nhất một mình Triệu La.

Tần Trạch Viễn ở nước ngoài cũng có nhiều lần từng nghĩ tới, Đới Tinh Thần sẽ mặc một thân váy trắng, nắm tay hắn sánh bước vào lễ đường, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc cùng lập lời thề rồi trao nhẫn cưới cho nhau.

Mà tất cả ảo tưởng này đều đã tan biến, hắn không có cách nào có thể ôm được người con gái kia vào lòng nữa.

Bên cạnh Tần Trạch Viễn vứt lăn lóc đầy những vỏ chai rượu đã rỗng, nhưng hắn giống như uống thế nào cũng không say, đôi mắt mê ly nhìn lên hình chiếu đang chiếu khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc của Đới Tinh Thần cùng Minh Hải.

*

【Phiên ngoại Chúc Hiểu Mộng】

Chúc Hiểu Mộng dựa vào thực lực của bản thân thi đỗ Học viện điện ảnh, còn chưa có tốt nghiệp đã có công ty tìm đến ký hợp đồng, vốn tưởng rằng từ đây sẽ trôi chảy, thẳng cho đến khi cô ta bước vào giới giải trí giống như cái chảo nhuộm lớn này, mới biết được để nổi tiếng có bao nhiêu khó khăn.

Vì để có thể nổi tiếng, cô ta cam nguyện trở thành minh tinh bị kim chủ bao dưỡng, sau khi được kim chủ đập tiền tìm tài nguyên tốt cho vài lần, cô ta cũng có chút nhiệt độ. Thẳng đến khi bị kim chủ vứt bỏ, lại tìm đường chết đắc tội Đới Tinh Thần, tài nguyên của cô ta từ đây xuống dốc không phanh.

Theo giới giải trí không ngừng gia nhập người mới, nhan sắc lấy làm tự hào duy nhất của cô ta cũng không còn quan trọng nữa, quản lý cũng dần dần không quản, chậm rãi vứt bỏ cô ta.

Một năm thì có hơn nửa năm không có tài nguyên gì, thời gian còn lại cũng chỉ nhận được vài nhân vật nhỏ có cảnh quay ngắn không đáng nhắc tới.

Biết được tin tức Đới Tinh Thần nhận được cup Ảnh Hậu cùng nhiều loại giải thưởng khác nhau, Chúc Hiểu Mộng đã tự tiêu hết tiền tiết kiệm, bỏ mặc hợp đồng vẫn còn chưa đến hạn rồi trốn đi.

Cô ta trốn vào một góc tối không ai biết, nhìn Đới Tinh Thần tỏa sáng trên sân khấu, trong lòng trừ bỏ không cam lòng ra, càng nhiều hơn là hối hận.

Nếu khi đó, cô ta nỗi lực trau dồi diễn xuất, không cao ngạo không nóng nảy, thì bây giờ chắc là có thể chạm đến chiếc cúp trên đài kia rồi.

Cô ra xám xịt rời đi, sau đó bắt đầu nghiêm túc học tập lại diễn xuất, dần dần tài nguyên cũng tìm tới nhiều hơn, nhưng bởi vì bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim nhất, thẳng đến khi có tuổi rồi mới trà trộn được vào tuyến ba.

*

【Phiên ngoại Mục Văn】

Mục gia là gia tộc hào môn danh giá trong thành phố A, Mục gia chủ phong lưu trêu hoa ghẹo bướm, cuối đời còn để lại nợ phong lưu cho mình.

Mục Văn chính là con riêng của Mục gia chủ cùng tiểu tình nhân bên ngoài sinh ra, đừng nhìn Mục gia chủ khắp nơi phong lưu, nhưng con cái lại không có nhiều lắm, trước Mục Văn còn có một Đại công tử do phu nhân chính quy sinh ra.

Cho nên sau khi Mục Văn ra đời, Mục gia chủ liền ôm anh ta về Mục gia, đem tiểu tình nhân sinh con cho ông ta nâng làm vợ hai.

Mẹ của Mục Văn mỗi ngày đều nhắc nhở hắn phải nghe lời cha, sau khi Mục Văn trưởng thành cũng tự mình mở một công ty giải trí, thế nhưng sở thích phong lưu lại được thừa hưởng từ Mục gia chủ, khắp nơi không ngừng bao dưỡng minh tinh để chơi bời.

Mục gia chủ tuổi gia nghe được liền tức giận đến đổ bệnh, Mục Văn đến thăm cũng chỉ nói với ông ta một câu:

“Hổ phụ sinh hổ tử.” Sau đó lại tiếp tục lang thang trong giới giải trí.

Thẳng đến khi Đại thiếu gia chân chính của Mục gia từ nước ngoài trở về, Mục Văn mới biết được bản thân là một đứa con riêng, mà đối phương nhiều năm ngủ đông chính là chờ thời điểm anh ta buông lỏng đề phòng nhất.

Gia tộc đấu đá khiến anh ta không có cách nào phân tâm đi giúp Tần Trạch Viễn gây phiền toái cho Đới Tinh Thần, nhưng bản thân anh ta vẫn luôn cà lơ phất phơ khong nghiêm túc làm việc, cho nên anh ta làm sao có thể đấu lại Đại thiếu gia Mục gia được đào tạo chuyên nghiệp chứ.

Trận tranh giành thừa kế này, Mục Văn thua, thua không có bất cứ bất ngờ nào. Không phải anh ta chưa từng xin trợ giúp từ Tần Trạch Viễn, nhưng đối phương đang toàn tâm đặt lên việc điều tra chuyện năm đó, đối mặt với cầu xin của anh ta cũng thương nhưng không giúp gì được.

Thua trận này xong Mục Văn không còn bất cứ đặc quyền gì, ngay cả công ty giải trí duy nhất bản thân tự mở ra cũng không còn, Mục Đại thiếu gia cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, đem Mục Văn đến chăm sóc cho Mục gia chủ.

Sau đó lại nghe được Tần Trạch Viễn chuyển lại tập đoàn Tần thị cho Đới Tinh Thần, biết được tin tức anh ta cũng chỉ cười cười, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, bên cạnh là Mục gia chủ đang ngồi trên xe lăn không mở miệng nói được.

Anh ta bị nhốt ở chỗ này, cũng đã mất đi tất cả rồi, nơi nào còn có tâm tình đi quản chuyện của người khác.

*

【Phiên ngoại Minh Hải】

Từ khi có thể nhận biết tôi liền sống ở trong cô nhi viện, khi còn nhỏ, bộ não có chút chậm phát triển, không có đứa trẻ nào nguyện ý làm bạn với tôi, cũng không có người nào nguyện ý nhận nuôi.

Các bạn nhỏ trong cô nhi viện không muốn chơi cùng tôi, mỗi khi bọn họ nhìn thấy tôi thì đều lấy đá ném rồi sẽ mắng tôi là đồ ngốc, khi đó thân thể tôi luôn xuất hiện vết thương từ nhỏ đến đến, tôi cũng không dám phản kháng.

Thẳng đến mười tuổi năm ấy, tôi gặp được bạn nhỏ Tinh Thần. Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa rất xinh đẹp, chắn ở trước mặt tôi, thay tôi mắng bọn họ.

Khi đó tôi ngu ngốc cho rằng cô ấy là tiểu bằng hữu mới tới, cho đến khi chạng vạng thấy cô ấy nắm tay một người đàn ông lịch sự nho nhã rời đi, đây cũng là lần đầu tiên tôi phản ứng nhanh như vậy, chạy đến bên cạnh hàng rào sắt nhìn ra bên ngoài, thấy cô ấy được ba mình ôm lên xe, giống như cảm nhận được tôi đang nhìn, cô ấy còn quay đầu vẫy tay mỉm cười nói tạm biệt.

Bà nội Viện trưởng đi đến nói với tôi rằng: Đó là Đại tiểu thư của Đới gia đến đây quyên góp cho cô nhi viện.

Từ ngày bạn nhỏ Tinh Thần rời đi, mắt thường cũng có thể thấy được tôi thay đổi, đối mặt với những đưa trẻ ném đá tôi cũng đã dũng cảm phản kháng lại, dần dần bọn họ cũng không tìm phiền toái cho tôi nữa.

Sau đó, tôi nghe nói bạn nhỏ Tinh Thần tiến vào giới giải trí, vừa vặn có một người đàn ông đến hỏi tôi có muốn làm nghệ sĩ hay không. Tôi không chút do dự liền đồng ý, cũng tự lấy cho mình một cái nghệ danh: Minh Hải.

Tôi cho rằng sau khi gia nhập giới giải trí thì mình có thể tới gần bạn nhỏ Tinh Thần rồi, nhưng người đại diện ngăn cản tôi, khiến cho tôi không có cách nào.

Trời cao chiếu cố, tôi lần đầu tiên tham gia một bộ phim liền gặp được cô ấy, nhìn cô ấy cùng người đại diễn đang chờ đoàn làm phim điều xe đến đón dưới cái nắng chói chang, tôi thỉnh cầu người đại diện hỗ trợ, anh ta đồng ý.

Thời gian ở cùng bạn nhỏ Tinh Thần trong đoàn làm phim, tôi mới biết được cô ấy sớm đã quên mất chuyện từ thiện giúp đỡ cho cô nhi viện, nhưng không có vấn đề gì, chỉ cần tôi không quên là được.

Sau đó tôi dựa vào hành động khiến bạn nhỏ Tinh Thần động tâm, cô ấy nguyện ý ở bên cạnh tôi, giây phút đó tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

Kết hôn được một tháng, tôi mơ thấy một giấc mộng, mơ bạn nhỏ Tinh Thần cắt cổ tay tự sát, tôi sợ đến mức bị dọa tỉnh, nhìn người ngủ say ở bên cạnh mới thở nhẹ ra một hơi.

Bạn nhỏ Tinh Thần bị tôi đánh thức liền hỏi tôi bị sao, tôi kể lại ác mộng mới gặp cho cô ấy nghe, cô ấy ngẩn người vài giây, tôi không biết đó chính là chuyện đã từng xảy ra ở trong kiếp trước của cô ấy.

Tôi ôm cô ấy vào lòng rồi nói:

“Nếu như lại tiếp tục mơ thấy ác mộng, đã có anh ở đây rồi, anh sẽ thay em ngăn cản mọi chuyện, nếu như sau đó phát hiện người đàn ông kia lại tiếp tục muốn hại em, anh sẽ đi hung hăng đánh cho hắn một trận, nhưng mà thực lực của anh không bằng hắn, đánh xong một trận có lẽ sự nghiệp của anh cũng không còn nữa, đến lúc đó phải nhờ em nuôi anh rồi.”

Tôi vĩnh viễn sẽ không biết được, đó là chuyện đã chân chính xảy ra trong kiếp trước.

【Phiên ngoại Đới Tinh Thần】

Đới Tinh Thần cùng Minh Hải kết hôn không quá hai năm liền mang thai, sinh đôi một trai một gái. Dưỡng xong cơ thể cô ấy cũng không có từ bỏ sự nghiệp, Mình Hải tôn trọng tất cả quyết định của cô ấy, hai đứa nhỏ liền ném cho cha mẹ Triệu vừa mới lên chức ông bà ngoại.

Chờ đến khi hai đứa nhỏ trưởng thành đến hai mươi tuổi, cha mẹ Triệu song song qua đời.

Lại qua 50 năm, Triệu La cùng Đới Tinh Thần cũng đều già đi. Cháu trai cháu gái của Đới Tinh Thần cũng đều trưởng thành, cả gia đình mang theo Triệu La đi du lịch khắp nơi.

Trên bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, Đới Tình Thần cùng Triệu La ngồi trên xe lăn, Đới Tình Thần ngước nhìn không trung, nhớ lại từng chuyện cũ:

“Mấy năm trước Minh Hải thời điểm sắp qua đời liền lôi kéo mình nói một đống chuyện, mình lúc ấy mơ hồ cũng nghe không được rõ ràng.”

Nói xong, lại cười cười nhìn Triệu La ở bên cạnh:

“Nhưng mà mình lại nghe được một câu, anh ấy nói: Anh đi trước, kiếp sau sẽ đến tìm em, già rồi còn buồn nôn như vậy.”

Triệu La không nói chuyện, hệ thống ở trong đầu nhỏ giọng đếm ngược sinh mệnh đang dần kết thúc của Đới Tinh Thần:

“678, 677…..”

Đều nói, trước khi chết con người ta đều cảm nhận được, hiện tại Đới Tinh Thần cũng có cảm giác này, cô ấy nói:

“La La, những lời này mình cũng muốn nói với cậu, mình có thể cũng phải đi trước cậu rồi.”

Triệu La không muốn cuối cùng còn lừa Đới Tinh Thần, nói một câu xin lỗi.

Câu trả lời này cũng không khiến cảm xúc Đới Tinh Thần giao động:

“Thật ra mình vẫn luôn có một bí mật vẫn luôn giấu trong lòng không có nói với cậu, thật ra mình trọng sinh sống lại, mình cũng biết La La không phải là chủ nhân thật sự của thân thể này.”

Lời vừa nói ra, hệ thống vừa rồi nghiêm túc đếm số liền mắc kẹt, Triệu La càng là giật mình nhẹ một cái:

“Khi nào thì cậu phát hiện ra?”

“Vào ngày cậu đánh Tần Trạch Viễn, còn có “Triệu La “ kiếp trước sẽ không biết nấu cơm, trí thông minh không cao, càng đừng nói là đánh nhau lợi hại như vậy.”

“Thì ra là thế.” Triệu La thản nhiên.

“Mình cũng biết Tinh Thần là trọng sinh sống lại.”

Dứt lời, Đới Tinh Thần lập tức cười, dẫn đến hai đứa cháu trai cách đó không xa không hiểu chuyện gì ghé mắt nhìn.

“Thì ra chúng ta đều biết đối phương che giấu thân phận, lại cũng không ai chịu phá vỡ bí mật này.”

“Vậy cậu có quay về không?”

Triệu la nhìn ánh sao lập lòe trên bầu trời, buột miệng nói:

“Mình sẽ đi đến thế giới tiếp theo, gặp gỡ những người có vận mệnh giống cậu.”

Nói xong, đôi mắt trong veo của Triệu La nhìn ánh mắt tang thương lắng đọng theo năm tháng của Đới Tinh Thần.

“Cậu thật sự là thiên thần sao?”

Đới Tinh Thần nói xong, đôi mắt tràn đầy cảm xúc đau lòng:

“Cậu cũng sẽ chờ đến khi bọn họ chết mới có thể rời đi sao?”

Triệu La không có bất cứ do dự gì gật gật đầu.

Đều nói tuổi càng lớn càng bình tĩnh, không ngờ chỉ vì động tác này của Triệu La, Đới Tình Thần liền nước mắt tràn mi.

“Vậy cậu nhất định sẽ đau lòng rất nhiều.” Âm thanh già nua nghẹn ngào của Đới Tinh Thần vang lên.

“Phải tự mình nhìn nhiều cảnh sinh ly tử biệt như vậy.”

“42, 41…..”Con số đếm ngược đã biến thành hai số.

Triệu La vuốt mái tóc trắng xóa của Đới Tinh Thần, không có nói một câu an ủi, hệ thống nhỏ giọng đếm ngược đến con số cuối cùng, Đới Tinh Thần sống thọ và chết tại nhà.

“La La, chúng ta nên rời khỏi thế giới này.”

“Được.”