Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ngược Cặn Bã Trong Tiểu Thuyết Ngược Văn

Chương 14: Bạn thân lừa gạt tiền chữa bệnh cho mẹ của nữ chính Phiên ngoại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhận được tin Triệu La đã mất vì tai nạn xe cộ, Triệu Nghị đang ở công ty mở cuộc họp, nhóm người làm việc trong công ty lần đầu tiên được chứng kiến ông chủ gương mặt luôn luôn lạnh tanh như sát thủ bỗng thất thố trước mặt mọi người, cơ thể cứng đờ ngồi ở ghế giống như mất đi linh hồn.

Anh không thể tin được người mới vừa sáng nay còn ngồi ăn sáng cùng một bàn, buổi chiều đã bị tai nạn xe cộ rời đi nhân thế.

Triệu Nghị mất đi bình tĩnh của thường ngày, nhớ lại hơn hai mươi năm trước cha mẹ cũng mất ở trong vụ tai nạn xe cộ, hiện ra lại một người thân lấy cách thức này rời khỏi anh.

Triệu Nghị không biết mình rời khỏi công ty như thế nào, ngồi trên xe, tay phải đấm thật mạnh vào vô lăng, phát tiết tâm trạng hỗn độn, cuối cùng vùi đầu vào trong cánh tay mà run rẩy.

Lâu đến mức không cảm nhận được, thẳng cho đến khi chuông điện thoại vang lên mới ngẩng đầu, trên cổ tay phải màu đen có thể nhìn thấy rõ ràng một mảng vết bẩn, Triệu Nghị xoa xoa giữa mày, tiếp nhận cuộc gọi đang không ngừng chuyền đến.

Quả nhiên là Triệu Hoài gọi đến với ngữ khí run run:

“Anh Cả, em gái?”

“Gặp mặt ở bệnh viện.”

Cảm xúc của Triệu Nghị đã ổn định xuống.

Tiếp nhận hai cỗ thi thể Triệu La cùng Hứa Uyển Nhi là một bệnh viện y tế công cộng, nhà xác tản ra không khí âm lãnh, Triệu Hoài nhìn quen sinh tử khi nhìn thấy Triệu La cả người đầy máu, khuôn mặt gầy gò trắng bệch, cũng căn bản không dám xem nhiều, quay đầu đi nhắm mắt lại.

Kiều Chân Chân người đến sau cùng cũng giống như một cái xác không hồn, hai mắt mất đi ánh sáng đi đến xốc lên tấm vải trắng đang đắp lên thi thể Triệu La, tuyến lệ lập tức không chịu được mà tràn mi.

Triệu Hoài đứng bên cạnh lấy tay che khuất ánh mắt cô ấy, rồi sau đó đem vải bố trắng che lại lần nữa:

“Đừng nhìn.”

Kiều Chân Chân vốn dĩ đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nghe được một tiếng này nháy mắt bị đánh tan, ôm chặt lấy Triệu Hoài giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, đầu chôn ở ngực anh, không tiếng động khóc như mưa.

Khóc trong chốc lát, Kiều Chân Chân bởi vì thương tâm quá độ mà hôn mê bất tỉnh.

Triệu Nghị đã trở lại sau khi hỏi rõ tình huống ở phía cảnh sát, Triệu Hoài ôm Kiều Chân Chân đã ngất xỉu tiếng nói trầm thấp hỏi:

“Anh Cả, là ai làm hại em gái?”

Triệu Nghị nhìn Kiều Chân Chân đang nhắm mắt, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên cỗ thi thể:

“Hứa Uyển Nhi động tay động chân vào phanh xe trên xe của Kiều Chân Chân, em gái đã lái chiếc xe đó.”

Một câu ngắn ngủi ẩn chứa quá nhiều tin tức, Triệu Hoài cúi đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn người trong l*иg ngực, anh nhịn không được ác ý mà nghĩ vì sao người đi tìm chết kia không phải là Kiều Chân Chân.

Mà lý do gì khiến Triệu La đi chết thay cô ấy, cái này cần phải điều tra thêm.

Triệu Nghị nén thương tâm đang trực trào trong l*иg ngực xuống, ngữ khí không thấy một chút phập phồng:

“Trở về đi.”

…..

Một lần ngất xỉu này khiến Kiều Chân Chân buổi tối lên cơn sốt cao, cũng may có Triệu Hoài ở đây, kịp thời làm bác sĩ đến trị liệu.

Hai ngày sau, Kiều Chân Chân mới tỉnh lại, nhìn căn phòng bố trí quen thuộc có chút hoảng hốt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội bước xuống giường chạy về phía phòng ngủ của Triệu La, cánh tay dơ lên đến mức cứng đờ cũng không dám gõ, từ đáy lòng cô ấy đều là sợ hãi, sợ hãi Triệu La thật sự đã qua đời.

Kiều Chân Chân mất rất lâu để làm tâm lý phòng bị, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ vài cái lên cánh cửa, nửa ngày sau cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì truyền ra, lập tức hỏng mất ngồi xụp xuống đất khóc to.

Nghe được tiếng động Triệu Quản gia chạy lên, nhìn Kiều Chân Chân ánh mắt tất cả đều là không đành lòng, mở miệng trấn an:

“Kiều tiểu thư, Tiểu tiểu thư đã đi rồi, người hãy nén bi thương, giữ gìn thân thể cho thật tốt, nếu Tiểu tiểu thư trên trời có linh thiêng nhìn thấy người như thế này ngài ấy cũng sẽ đau lòng.”

Triệu quản gia vốn dĩ thần thái sáng láng, sau khi nghe được Triệu La rời đi nhân thế cũng già nua đi rất nhiều. Cho dù chỉ ở chung bảy ngày thời gian ngắn ngủi, nhưng Triệu Quản gia cũng đã sớm coi Triệu La giống như cháu gái ruột của mình mà đối đãi, nhận được tin dữ như vậy, trong lòng của ông cũng không dễ chịu hơn bất kỳ ai.

Nhưng người chết đã đi rồi, người sống càng phải bảo vệ tốt thân thể mới được.

“Aiii…..” Triệu quản gia không có lại khuyên, thở dài một hơi rồi đi xuống lầu.

Ngày hôm sau, Kiều Chân Chân khóa cửa phòng đem bản thân nhốt ở bên trong không muốn thấy ai, cho đến hai ngày sau luật sư Trương tới, nói di chúc Triệu La để lại có liên quan đến Kiều Chân Chân, Triệu quản gia không thể không lên lầu gõ cửa phòng cô ấy.

“Kiều tiểu thư, luật sư Trương tới, anh ta tới tuyên đọc di chúc của Tiểu tiểu thư, chuyện này cũng có chút liên quan đến người.”

Mặc kệ Triệu quản gia nói như thế nào, cửa phòng cũng không mở ra, nếu không phải mỗi ngày đồ ăn mang lên đều có dấu vết động vào, ông đều hoài nghi có phải Kiều Chân Chân đã nghĩ quẩn ở bên trong rồi.

Gặp người vẫn luôn không có phản ứng gì, Triệu quản gia lắc lắc đầu, xoay người rồi đi xuống.

Trong phòng khách, luật sự Trương nhìn Triệu quản gia đi xuống một mình, cũng không có nhiều lời. Triệu Nghị ngồi ở trên sô pha cũng không quản được nhiều như vậy:

“Luật sư Trương, trực tiếp tuyên đọc đi.”

Luật sư Trương từ trong cặp công văn lấy ra một túi văn kiện, lại từ trong túi lấy ra một bản di chúc cùng với bốn phong thư.

“Bên trong bản di chúc cho thấy rằng tất cả tài sản của Triệu tiểu thư sau khi chết sẽ để lại cho Kiều tiểu thư nữ sĩ.”

Vừa nói xong, Kiều Chân Chân để chân trần đang cấp tốc chạy xuống, thật ra vừa rồi khi Triệu Quản gia rời đi cô ấy đã đứng ở bên cạnh chỗ rẽ cầu thang, trộm quan sát tình huống bên dưới.

Kiều Chân Chân đưa tay đoạt lấy bản di chúc trên tay luật sư Trương, hai mắt trừng lớn đọc từng chữ trên đó, đọc xong liền ngã xuống sàn nhà:

“Triệu La, ai cần cậu làm như vậy chứ!”

Luật sư Trương nhìn Kiều Chân Chân đang thất thố, yên lặng đem bốn phong thư phân biệt đưa cho từng người:

“Đây là thời điểm Triệu tiểu thư lập di chúc đã giao cho tôi.”

Bỗng nhiên lại nói:

“Thứ cho tôi nhiều lời, tôi cảm thấy lúc ấy Triệu tiểu thư giống như đã biết bản thân không sống được bao lâu nữa.”

Triệu Nghị , Triệu Hoài cùng Triệu quản giả cúi đầu nhìn phong thư trên tay, trì độn vài giây mới mở ra.

Luật sư Trương đem phong thư thuộc về Kiều Chân Chân đưa qua:

“Kiều tiểu thư, đây là của ngài.”

Kiều Chân Chân ở thời điểm luật sư Trương đưa phong thư tới thì cảm xúc cũng đã ổn định xuống, nhận lấy liền mau chóng mở ra.

«Kiều Chân Chân, lúc cậu đọc được bức thư này cũng là lúc mình không còn nữa, có phải cậu rất muốn hỏi vì sao mình sẽ nói như vậy đúng không. Thật ra mình sớm nên chết rồi, bảy ngày vừa rồi chính là mình cầu xin ông trời cho mình thời gian để chuộc lại lỗi lầm với cậu. Bây giờ nhìn cậu sinh hoạt rất tốt, mình cũng an tâm mà rời đi, cho nên Kiều Chân Chân cậu phải tỉnh táo lên cho mình, sống cho thật tốt, sống ra một cuộc sống đặc biệt. Hẹn gặp lại, quen biết cậu mình rất vui vẻ. »

Hai tay Kiều Chân Chân gắt gao túm lấy góc thư, tùy ý để nước mắt ướt nhẹp trang giấy.

Nội dung trên bức thư của Triệu Nghị cùng Triệu Hoài giống nhau :

« Anh Cả/ Anh Hai, xin tha thứ cho sự tùy hứng của em, em thật sự xin lỗi. Thật ra em sớm nên chết đi rồi, còn có thể trộm mấy ngày nhàn nói cho cùng là do em muốn chuộc tội với Kiều Chân Chân, mọi người trước khi tìm được em cũng đã điều tra nhưng việc tồi tệ em đã làm với cô ấy. Cuối cùng thật sự cảm ơn mọi người đã cho em cảm nhận cái gọi là tình thân, hẹn gặp lại Anh Cả/ Anh Hai. »

Trên bức thư gửi Triệu quản gia:

« Chú Triệu, anh Cả với Anh Hai hay Chân Chân nhất định sẽ rất thương tâm, hy vọng chú có thể dẫn dắt bọn họ tốt lên. Bảo trọng, chú Triệu. »

Ai cũng không đi xem tin tức của người khác, mọi người đều yên lặng nhìn bức thư gửi cho mình.

Qua hôm nay, mọi người ở Triệu gia giống như đã khôi phục lại trạng thái như trước, Kiều Chân Chân không tiếp tục khóa mình ở trong phòng, cô ấy kế thừa năm trăm triệu cùng một công ty mà Triệu La để lại, phần lớn thời gian cô ấy đều chạy hai đầu là công ty và trường học.

Qua một trăm ngày của Triệu La, Triệu Nghị cùng Triệu Hoài nhận Kiều Chân Chân làm em gái nuôi, yến tiệc vốn dĩ muốn giới thiệu Triệu La trở về cũng đổi thành cô ấy.

Yến hội kết thúc, công ty đầu tư nhiệt độ cũng phóng tên lửa đi lên, thương nhân nối liền không dứt tới cửa bàn chuyện hợp tác.

Năm năm sau, Kiều Chân Chân một đầu tóc ngắn ngang vai đặt bó hoa trước bia mộ của Triệu La, nửa ngồi xổm đối diện với bức ảnh của cô :

“La La, mình bây giờ sống rất tốt, công ty của cậu cũng đã đưa ra thị trường, về sau mình sẽ càng ngày càng bận, sẽ càng ngày càng ít thời gian tới thăm cậu, cậu sẽ trách mình chứ?”

Gió thổi phất qua, giống như có một âm thanh nhẹ nói bên tai Kiều Chân Chân:

“Sẽ không.”

Kiều Chân Chân đứng lên, đeo kính râm vào liền nhận được cuộc gọi của Triệu Hoài, âm thanh trầm ổn vang lên:

“Tối nay sẽ ăn cơm ở nhà cũ.”

Từ sau khi Triệu La rời đi, Triệu Hoài cũng sửa lại tính cách trẻ con của mình, trở nên thành thục hơn.

Kiều Chân Chân đáp lại:

“Vâng.”

Ngắt điện thoại, Kiều Chân Chân đi ra khỏi nghĩa trang, trợ lý đứng chờ ở bên cạnh cửa xe nhìn thấy cô liền vội vàng mở cửa. Kiều Chân Chân ngồi vào ghế sau, nhàn nhạt nói:

“Trở về nhà cũ.”

“Vâng, Kiều tổng.”

Trợ lý đang lá xe trộm nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu, sự sùng bái đối với Kiều Tổng lại tăng lên, về sau cô ấy cũng muốn trở thành nữ doanh nhân thành đạt giống như Kiều Chân Chân vậy.

*

« Phiên ngoại Hoắc Ngôn »

Hoắc Ngôn sau khi nhận được điện thoại của bệnh viện mới biết được Hứa Uyển Nhi bỏ lại ông nội rồi đi mất, ngay lúc hắn bất chấp công việc tồn đọng trên tay, mang theo một thân lửa giận về tới bệnh viện. Thẳng đến khi hắn nhìn được tin tức Hứa Uyển Nhi xảy ra tai nạn xe cộ ở trên điện thoại, hỏa khí lập tức chuyển rời đến trên người Triệu gia.

Lại là Triệu gia đáng chết !

Hoắc Ngôn mang theo thù hận của Hứa Uyển Nhi tính vào, cấp tốc tiến hành chèn ép tập đoàn Triệu thị, đáng tiếc hắn căn bản không phải là đối thủ của Triệu Nghị.

Mà Triệu Nghị bởi vì Triệu La qua đời, cũng không có tâm tư mèo vờn chuột, lúc đối phó với Hoắc Ngôn càng là toàn lực xuống tay.

Hoắc Ngôn bị đánh tới nỗi không có cơ hội trở mình liền càng trở nên táo bạo, ngẫu nhiên sẽ đến bệnh viện vào buổi tối ngồi ở bên cạnh giường bệnh, kể lại trận chiến thương trường cho ông nội Hoắc gia đang suy yếu cần phải thở bằng oxy nghe.

Ông nội Hoắc gia hiện giờ lời nói cũng không nhanh nhẹn, ngón tay cũng không nâng lên được, chỉ có thể dùng ánh mắt tang thương nhắc nhở Hoắc Ngôn không cần quá xúc động, nhưng khổ nỗi Hoắc Ngôn sớm đã mất đi lý trí, căn bản không phát hiện ánh mắt ưu sầu của ông nội Hoắc.

Liền sau khi qua một trăm ngày giỗ đầu của Triệu La, tập đoàn Hoắc thị cuối cùng cũng bị Triệu Nghị vặn ngã, nhận được tin tức ông nội Hoắc gia liền tức giận khó thở rời đi nhân thế.

Đã từng là một người khiến người khác kính sợ thì hiện tại đeo trăm triệu nợ nần trên lưng, người thân duy nhất cũng rời đi, lưu lại một người là Hoắc Ngôn ở lại thế gian kéo dài hơn tàn.

Hoắc Ngôn mơ màng hồ đồ mặc một thân âu phục đã rách rưới ngồi bên cạnh vệ đường, trên mặt râu ria xồm xoàm, không còn là một thiên chi kiêu tử kiêu ngạo khí phách giống như trước đây nữa.

Hắn mơ thấy một giấc mộng đẹp.

Trọng mộng hắn vẫn là một Hoắc tổng cao cao tại thượng không ai bì nổi, Hoắc gia cũng vẫn là hào môn đỉnh lưu, không có người nào dám lay động địa vị. Kiều Chân Chân vẫn luôn ở bên cạnh hắn, bọn họ có một đứa con, hạnh phúc sinh hoạt ở bên nhau.

Tỉnh mộng, Hoắc Ngôn nửa híp mắt nhìn mặt trời chói mắt ở phía xa, bên tai tràn ngập âm thành còi xe, đặt ở trước kia hắn đã sớm không chịu nổi âm thanh ồn ào như vậy, mà nay chỉ có thể yên lặng chấp nhận.

Đột nhiên, linh quang chợt lóe, ở thời điểm hắn còn chưa có lưu lạc giống như bây giờ liền nghe được Kiều Chân Chân kế thừa năm trăm triệu tài sản Triệu La để lại, chỉ cần cô ấy lấy ra một trăm triệu đưa cho mình, vậy thì hắn có thể Đông sơn tái khởi.

Giấc mộng kia chân thật như vậy, Kiều Chân Chân khẳng định sẽ đáp ứng.

Hoắc Ngôn thần chí không rõ kéo lê cơ thể hôi hám đi đến trước cửa biệt thự Triệu gia, liền gặp được Kiều Chân Chân vừa mới tham gia yến hội trở về.

Cách một hàng rào sắt, con người vẩn đυ.c của Hoắc Ngôn đánh giá Kiều Chân Chân một thân ăn mặc lễ phục sang trọng cùng trang sức lấp lánh xa xỉ:

“Em đã cắt tóc rồi, vẫn là tóc dài quyến rũ hơn.”

Kiều Chân Chân lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoắc Ngôn:

“Ha.”

“Kiều Chân Chân, xem ở thời điểm em còn khó khăn anh đã giúp em, hiện tại cũng mong em có thể giúp lại anh.” Hoắc Ngôn bày ra vẻ mặt tham lam:

“Triệu La cho em năm trăm triệu, chỉ cần em cho anh một trăm triệu, anh nhất định sẽ kiếm lại cho em một tỷ một chục tỷ.”

“Anh giúp tôi chính là để tôi ký xuống bản hợp đồng không bình đẳng, mặt nóng dán mông lạnh mà cầu xin anh?”

Khóe miệng Kiều Chân Chân nhếch lên một nụ cười châm chọc:

“Hoắc Ngôn, đừng có kể chuyện cười như thế. Hiện tại tôi còn đứng đây nói chuyện với anh, cùng lắm là muốn nhìn cái người Hoắc Tổng kiêu ngạo bá đạo của ngày xưa, bây giờ sẽ thảm như thế nào.”

“Không có khả năng, chúng ta rõ ràng có một kết cục tốt đẹp, cùng nhau có một đứa con.”

Hoắc Ngôn hoảng hốt nói.

“Ha?” Kiều Chân Chân vòng tay ôm lên ngực:

“Kết cục tốt đẹp? Xem ra là anh đã quên mất trước đó anh đã đẩy tôi vào phòng phẫu thuật, muốn lấy tim của tôi thay thế cho người căn bản không có bệnh tim là Hứa Uyển Nhi.

Này chính là cốt truyện trong nguyên tác, chính là vào lúc Kiều Chân Chân nhốt mình ở trong phòng hai ngày đã mơ một giấc mộng cứ lặp đi lặp lại. Sau đó khiến cô ấy nghĩ thông suốt, trong mộng chính là hình ảnh kiếp trước.

Sắc mặt Hoắc Ngôn cứng đờ, Kiều Chân Chân nói không phải giả, trong mộng của hắn cũng xảy ra chuyện này, nhưng hắn tự động xem nhẹ những chuyện không tốt.

Thấy kế hoạch Đông Sơn tái khởi lần này có vẻ sẽ ngâm nước nóng, Hoắc Ngôn lập tức trở nên thô bạo, đôi mắt vẩn đυ.c đều là tàn nhẫn, cách hàng rào khiến hắn không có cách nào bắt được Kiều Chân Chân.

“Kiều Chân Chân, nếu không phải Triệu La cho thì cô sẽ có mấy trăm triệu trên người sao. Bây giờ cô thì tốt rồi, ngồi mát ăn bát vàng, đáng tháng Triệu La thay cô đi chịu chết, ha ha ha ha ha.”

Lời này thành công chọc giận Kiều Chân Chân, cô ấy không màng tất cả túm chặt lấy cổ áo của Hoắc Ngôn, kéo người dán lên hàng rào không thể nhúc nhích.

“Anh nói đúng là không sai, tôi sớm nên chết đi, ai hiếm lạ Triệu La thay tôi chịu chết chứ.” Kiều Chân Chân cười khổ, trong mắt đều là khổ sở, bỏ Hoắc Ngôn ra rồi lại nói:

“Biết tôi vì sao lại cắt tóc hay không? Bởi vì đời trước Triệu La để tóc ngắn, tôi bắt trước cô ấy, mang theo bóng dáng của cô ấy để sống.”

Có cơ hội thở dốc Hoắc Ngôn lập tức mắng:

“Kẻ điên.”

Kiều Chân Chân thấp giọng cười ra tiếng.

Cô ấy điên sao? Không, như vậy khá tốt.

Đúng lúc này, một đám người cao lớn thô kệch hùng hồ đi về hướng này, âm thanh thô cuồng vang lên:

“Ở đằng kia, các anh em mau bắt lấy hắn.”

Âm thanh quen thuộc làm người run sợ rơi vào tai Hoắc Ngôn, hắn cứng ngắc xoay đầu nhìn lại, thấy đám người đòi nợ không muốn sống kia, lập tức sợ đến mức tè ra quần.

Một khi bị bọn họ bắt lấy, của quý trên người cũng không còn nữa.

Hoắc Ngôn hoảng sợ vội vàng chạy trốn, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Kiều Chân Chân, đối phương đứng ở bên trong hàng rào an toàn, đôi tay khoanh trước ngực dù bận vẫn ung dung thưởng thức trò hề của hắn.

“Mẹ kiếp.” Hoắc Ngôn nhổ nước bọt mắng, khu biệt thự bảo an nghiêm khắc căn bản sẽ không để cho bọn đòi nợ giang hồ này đi vào, nhất định là do Kiều Chân Chân đồng ý.

Mặc dù biết thì Hoắc Ngôn giờ phút này cũng không rảnh tìm Kiều Chân Chân tính sổ, du͙© vọиɠ bản năng cầu sinh khiến hắn cần thiết chạy trốn trước tiên.

Sau lại, Hoắc Ngôn vẫn bị nhóm đòi nợ bắt được, tất cả nội tạng trên người đều bị lấy ra, cuối cùng chết ở trên bàn mổ.

*

« Phiên ngoại Hứa Uyển Nhi »

Tôi sinh ra ở một gia đình dòng dõi thư hương, cha là giáo sư đại học, lại bởi vì không muốn cùng nhà tư bản thông đồng làm bậy nên công tác cũng bị hủy, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái uy của quyền lực.

Sau đó gia đình tôi dọn đến thành phố A, tôi lấy thân phận học sinh mới chuyển đến mà gặp được Hoắc Ngôn – thiếu gia gia đình hào môn đỉnh lưu ở thành phố A.

Tôi mang theo mục đích tiếp cận hắn, rất nhanh liền đem người bắt tới tay. Vốn tưởng rằng quan hệ của chúng tôi rất tốt, Hoắc Ngôn đối với tôi nói gì nghe nấy, nhưng cuối cùng là tôi nghĩ sai rồi.

Tôi muốn hắn giúp tôi giải quyết nhà tư bản đã từng bắt nạt cha tôi, hắn cự tuyệt, khi đó lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: Người đàn ông vô dụng, không cần thiết phải cùng hắn tiếp tục lôi kéo.

Tôi bắt đầu đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, nhưng Hoắc Ngôn căn bản là một cái đầu gỗ không biết xem tình huống, sau lại cha mẹ sắp xếp để tôi xuất ngoại, tôi liền không thèm từ biệt mà đi.

Ở nước ngoài năm thứ hai, từ trên miệng của cha nghe được nhà tư bản hại cha mất công tác đã bị bắt, khi đó ý nghĩ duy nhất của tôi chính là chuyện này do Hoắc Ngôn làm.

Rất nhanh, tôi được nghiệm chứng, chính là Hoắc Ngôn làm.

Lúc đó, tôi đang bận việc học ở nước ngoài, không thể tùy tiện về nước. Tôi nghĩ Hoắc Ngôn đã yêu tôi như thế, nhiều nhất là 5 năm, tôi sẽ mang một bản thân hoàn thiện trở về bên cạnh hắn.oaăHoawsc

Nhưng không nghĩ tới chờ tôi hoàn thành việc học thời điểm chuẩn bị về nước, bên cạnh Hoắc Ngôn đã có người, đây là chuyện mà tôi không chấp nhận được, tôi cảm giác được mình bị phản bội.

Không cam lòng, vì thế liền bịa đặt một lý do lừa gạt thành công trở về bên cạnh hắn, nhìn Kiều Chân Chân có đến sáu bảy phần giống mình, tôi liền biết Hoắc Ngôn vẫn còn yêu tôi.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính là, tôi đều đã trở lại bên cạnh Hoắc Ngôn rồi mà hắn vẫn không đuổi cái hàng giả là Kiều Chân Chân đi, điều này khiến cho tôi cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có, ngay ở lúc tôi muốn dùng thủ đoạn đoạt lại Hoắc Ngôn rồi làm hắn đuổi cô ta đi, một người tự xưng là bạn thân của Kiều Chân Chân tìm tới cửa.

Một khắc kia tôi liền cảm thấy trời cao cũng đang giúp tôi, Hoắc Ngôn chỉ có thể là của tôi.

Nhưng mà tôi vẫn còn xem nhẹ phân lượng của Kiều Chân Chân ở trong lòng Hoắc Ngôn, cô ta đều đã rời đi, Hoắc Ngôn đến người giống cô ta là tôi cũng không thèm nhìn.

Người phụ nữ này đúng là âm hồn không tan quanh quẩn ở giữa mối quan hệ của chúng tôi, tôi lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần Kiều Chân Chân không còn nữa, ánh mắt của Hoắc Ngôn một lần nữa sẽ rơi xuống trên người tôi.

Cuối cùng ghen ghét che mờ lý trí, tôi động tâm muốn cho Kiều Chân Chân chết đi, nhưng mà ý trời trêu ngươi, người lái chiếc xe có vấn đề kia lại là Triệu La, cô ta còn lôi kéo tôi cùng nhau xuống địa ngục.

Tôi không muốn chết, có lẽ là ở ác gặp dữ đi, tôi cũng không chạy thoát mà đi đời nhà ma.

Sau khi chết linh hồn tôi bay lên không trung, thấy được thời điểm Hoắc Ngôn biết được tôi bị tại nạn xe cộ cũng không có chút thương tâm nào, ngay cả nhận thi thể cũng không đi.

Ha, buồn cười đến mức nào a.

Tôi nằm ở nhà xác một thời gian rồi, cuối cùng vẫn là cha mẹ ở nước ngoài xa xôi trở về nhận đem đi, tôi nhìn thấy một đầu tóc trắng của bọn họ, mẹ khóc đến ngất xỉu đi vài lần, một khắc kia tôi liền hối hận.

Sau đó cha mẹ tôi lại điều tra ngọn nguồn mọi việc, ôm hũ tro cốt quỳ xuống trước mộ Triệu La, dập đầu ba cái thật mạnh, bọn họ đang xin lỗi thay tôi.

Nhìn toàn bộ quá trình tôi liền muốn kéo cha mẹ đứng lên, nhưng hồn phách căn bản không đυ.ng được vào cơ thể, tôi chỉ có thể nhìn trán của cha mẹ đã xanh tím lại.

“Thật sự xin lỗi, là con gái bất hiếu.”

*

« Phiên ngoại Vương Bàn»

Ngày ấy sau khi gặp được Kiều Chân Chân và Triệu La ở hội sở, tôi lập tức trở về điều tra thân phận của Triệu La, phí không ít thời gian mới nhận được tin tức chính xác Triệu La là thiên kim triệu gia, thời điểm đang muốn tới cửa nhận lỗi, liền nghe được Triệu La đã rời đi nhân thế.JHHho

Lúc ấy lòng tôi có vài phần may mắn, cho rằng chuyện ở hội sở kia cứ thế mà qua đi.

Nhưng để cho tôi hoảng sợ không nghĩ tới chính là sau khi Triệu Nghị đạp ngã tập đoàn Hoắc thị lại tra được tôi ở hội sở đùa dỡn Kiều Chân Chân, Triệu La còn vì thế mà xuất đầu.

Cái kẻ điên Triệu Nghị kia nhận định Triệu La lúc đó bị ủy khuất, trực tiếp trình diễn tiết mục diệt trừ ác bá.

Mẹ kiếp, tôi mới là người bị hại a!

Cơ mà nghe nói Hoắc Ngôn bị Triệu Nghị gắn lên lưng nợ nần trăm triệu, nhà tôi cũng chỉ là phá sản, ngẫm lại cảm thấy bản thân cũng không thảm đến như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »