Chương 32: Hoa hậu giảng đường ở mạt thế & dị năng quân thiếu (13)

Edit-or: Chenqingcao.

●●●●●●



An Thư Dĩnh nói làm ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người cô, trong mắt mang theo một ít hy vọng.

An Thư Dĩnh bị mọi người sáng quắc nhìn chăm chú vào, có chút ngượng ngùng nói, "Tôi, tôi có thể thử xem, nhưng là không nhất định có thể thành công."

"Tiểu Dĩnh cô thử xem đi, chẳng sợ chỉ có một chút xíu khả năng so với việc nhìn tiểu Mạnh chết cũng tốt hơn a." Một binh lính hàm hậu mở miệng nói.

An Thư Dĩnh và Lục Dã liếc mắt nhìn nhau một cái, Lục Dã gật gật đầu với cô, xem như cổ vũ.

An Thư Dĩnh sẽ nói như vậy cũng là có lý do, cô nhớ rõ nhiệm vụ lần trước hoàn thành đạt được khen thưởng là 1000 tích phân, mà dược tề ức chế virus tang thi có giá là 100 tích phân, trừ bỏ lần đó chính bản thân mình sử dụng, cô còn có chín cơ hội cứu người.

Ở cái thời đại tang thi hoành hành này, bên người cô đã không có người thân hay bạn bè nào, Mạnh Viễn đối xử với cô cũng không tồi, đã có năng lực, cứu hắn một mạng cũng không có gì.

Chẳng qua vạn nhất tích phân của mình dùng hết, liền phải tìm cớ giải thích mình không thể cứu người.

"Để tôi thử xem đi." An Thư Dĩnh gật gật đầu nói.

An Thư Dĩnh nói xong liền đi về phía Mạnh Viễn, sau đó nhắm mắt lại, một tay nắm tay dán trên ngực, một tay khác cách không gian kết giới đặt đối diện với trán Mạnh Viễn.

An Thư Dĩnh làm như vậy chỉ là làm bộ dáng mà thôi, hoàn toàn chính là làm bộ mình có dị năng chữa khỏi, rốt cuộc dị năng khống chế tang thi cần phải dấu đi, bởi vì cái dị năng này quá dễ dàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Sau khi mạt thế đến, hầu hết mọi người đều có người thân bạn bè chết trong tay tang thi, nếu làm người khác biết cô có thể khống chế tang thi, khó bảo đảm sẽ không giận chó đánh mèo với cô, mà loại giận chó đánh mèo này là rất dễ dàng, chỉ cần châm ngòi nho nhỏ là có thể thành công.

Ở trước mặt tuyệt vọng của tận thế, lý trí luôn không chịu được một kích.

"Ở trong căn cứ tôi có nghe nói hình như có người thức tỉnh dị năng chữa khỏi, chẳng lẽ Tiểu Dĩnh là dị năng giả hệ này?" Có một sĩ binh nhỏ giọng nói thầm.

Mọi người chỉ thấy An Thư Dĩnh đứng đối diện Mạnh Viễn trong chốc lát, biểu cảm dữ tợn trên mặt Mạnh Viễn dần rút đi, chỉ chốc lát sau liền nhắm hai mắt lại nằm liệt trên mặt đất.

An Thư Dĩnh chậm rãi buông thõng hai tay, thân thể lay động một chút, Lục Dã thấy thế vội vàng tiến lên đỡ cô.

Sắc mặt An Thư Dĩnh có chút tái nhợt, suy yếu nằm trong lòng ngực Lục Dã, nhỏ giọng nói, "Các anh nhớ quan sát tình huống của anh ấy, nếu anh ấy có thể chịu qua hôm nay, là có thể sống được."

An Thư Dĩnh nói xong liền ngủ, hai mắt nhắm chặt hô hấp đều đều. Ở trong lòng An Thư Dĩnh âm thầm giơ ngón tay cái lên cho bản thân mình, kỹ thuật diễn như thế này, nhất định phải cho mình 100 điểm.

An Thư Dĩnh diễn liền thật sự ngủ luôn, thời điểm tỉnh lại cô thấy mình đang gối lên trên đùi Lục Dã.

"Tỉnh." Lục Dã vuốt ve gương mặt cô, rất ôn nhu nói.

"Ừm." An Thư Dĩnh lộ ra một gương mặt tươi cười, "Đúng rồi, Mạnh Viễn thế nào?"

"Yên tâm đi, hắn đã khá hơn nhiều, màu sắc trên mặt cũng đã khôi phục bình thường, rất nhanh là có thể tỉnh lại."

Lục Dã nói trấn an cô, nói xong xuất hiện bộ dáng có chút muốn nói lại thôi.

"Anh có chuyện gì sao?" An Thư Dĩnh hỏi dò.

Lục Dã nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, "Dị năng của em, là chuyện như thế nào?"

Lục Dã nhớ rõ phương pháp đạt được dị năng chỉ có một, sau khi tang thi làm bị thương, có một tỷ lệ nhất định sẽ đạt được dị năng, nhưng khả năng lớn hơn nữa là biến thành tang thi.

Dị năng của Lục Dã là ở thời điểm mạt thế vừa mới đến, không cẩn thận bị một người bạn mới vừa biến dị làm bị thương, cuối cùng bị sốt cao mới thức tỉnh.

An Thư Dĩnh thoáng tưởng tượng liền hiểu ý Lục Dã, liền đem chuyện mình bị người khác hãm hại đi vào trong đàn tang thi, bị người khác bỏ rơi và cuối cùng thức tỉnh dị năng đều đúng sự thật nói cho Lục Dã.

Lục Dã nghe An Thư Dĩnh miêu tả, ánh mắt không khỏi thâm trầm, chuyện Ngụy Lãng bỏ rơi An Thư Dĩnh mà đi, hắn xem như nhớ kỹ.

●●●●●●

Mọi người nhớ đọc chương thông báo ở sau nhé ~

22h46 24/03/2020