Chương 31: TG2 - Hoa hậu giảng đường ở mạt thế & dị năng quân thiếu (12)

"Cảm ơn." An Thư Dĩnh cất đồ Mạnh Viễn đưa qua, sau đó làm bộ lơ đãng hỏi, "Lục Dã đâu?"

Hiển nhiên Mạnh Viễn cũng không phát hiện An Thư Dĩnh khác thường, thành thật trả lời, "Lão đại đang kiểm kê vật tư ở trên xe vận tải phía sau."

Có chút khó hiểu gãi gãi đầu nói tiếp, "Cũng không biết là có chuyện gì, đều đếm một buổi sáng, phỏng chừng đạn đều đếm qua một lần, mà vẫn còn đếm tiếp."

Nghe Mạnh Viễn nói, An Thư Dĩnh sao lại không biết Lục Dã đang làm gì.

An Thư Dĩnh ở trong lòng âm thầm buồn cười, tối hôm qua lá gan to như vậy, hiện tại lại chỉ biết trốn đi, Lục Dã là thuộc cầm tinh con đà điểu hay sao?

An Thư Dĩnh một bên ăn một bên cùng Mạnh Viễn tùy ý trò chuyện, trong quá trình nói chuyện phiếm, An Thư Dĩnh cũng biết chuyến nhiệm vụ này của bọn Lục Dã là tới một phòng thí nghiệm trước mạt thế, ở nơi đó còn giam giữ vài nhà khoa học, bọn họ cần phải đi đem người cứu ra.

"Nơi đó hẻo lánh, hẳn là cũng không có tang thi gì, cô không cần lo lắng, không có gì nguy hiểm." Mạnh Viễn cảm giác An Thư Dĩnh là một cô gái có khả năng sẽ sợ hãi, cho nên nói an ủi cô.

Mạnh Viễn nói xong cũng không nhận được đáp án từ An Thư Dĩnh, An Thư Dĩnh dừng động tác ăn, ngơ ngác nhìn Mạnh Viễn, nói một câu không đầu không đuôi, "Mạnh Viễn, làm sao anh lại trắng thế a."

"A?" Mạnh Viễn nghi hoặc a một tiếng, sau đó đột nhiên có cảm giác xương cốt mình giống như đang lộc cộc rung động.

Tuy rằng An Thư Dĩnh ngây ngẩn cả người, nhưng đại não lại đang chuyển động rất nhanh, lại nói đến ngày hôm qua cô đã quên mất việc gì, tuy Mạnh Viễn đã tiêm vắc-xin phòng bệnh ức chế vi-rút tang thi, nhưng vết thương của hắn là do tang thi cấp hai tạo ra, so với tang thi bình thường tất nhiên không giống nhau.

Hiện tại Mạnh Viễn còn không có hoàn toàn biến dị, nhưng trên mặt đã xuất hiện màu xám như người chết, An Thư Dĩnh nghĩ nghĩ, tình huống hiện tại cũng không phải một mình cô có thể ứng phó, vẫn nên gọi người đến đây thì hơn.

"A ~" một tiếng thét chói tai từ trong xe việt dã truyền ra, làm mọi người đang ăn bên ngoài đều nhìn về phía xe việt dã, mà Lục Dã đang ngây người trên xe vận tải cũng nghe thấy tiếng An Thư Dĩnh, chưa kịp nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy từ trong xe vận tải ra ngoài, ba bước cũng thành hai bước mà chạy về phía An Thư Dĩnh.

Thời điểm Lục Dã đến bên cạnh xe, vừa vặn An Thư Dĩnh mở cửa xe, ngã từ trong xe ra ngoài, bị Lục Dã đỡ được.

An Thư Dĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dã, môi mấp máy một lúc lâu sau cũng không nói nên lời, phảng phất như đã chịu kinh hách lớn.

Lục Dã quay đầu nhìn về phía trong xe, sắc mặt Mạnh Viễn lúc này đã biến thành màu than chì, biểu tình trên mặt phá lệ dữ tợn, đôi mắt cũng chỉ còn lại tròng trắng mắt, hoàn toàn chính là bộ dáng muốn biến thành tang thi.

Lúc này những người khác trong đội cũng chạy theo lại đây, nhìn thấy trạng thái của Mạnh Viễn đều là kinh ngạc, "Đây là có chuyện gì? Không phải đều tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi hay sao?"

Ở thời điểm mọi người còn kinh ngạc với việc Mạnh Viễn bị cảm nhiễm, Mạnh Viễn đã từ trong xe chui ra nhào về hướng An Thư Dĩnh và Lục Dã.

Mà Lục Dã cũng không có hoảng loạn, trực tiếp dùng không gian dị năng của mình đem Mạnh Viễn giam cầm trong một không gian rất nhỏ.

Không gian dị năng của Lục Dã bất quá cũng chỉ là cấp một, thời gian có thể sử dụng cũng không dài, nếu bị tấn công thì thời gian sẽ càng ngắn.

Lục Dã nhíu mày đối một bên mạng người lệnh nói, "Nghĩ cách liên hệ với căn cứ, nhìn xem có biện pháp nào không."

Mọi người nhìn Mạnh Viễn giãy dụa trong không gian, trên mặt đều mang lên một tia trầm trọng, bọn họ cũng đều biết, con người một khi bị tang thi hóa là không có khả năng chữa khỏi, tuy rằng hiện tại Mạnh Viễn còn ở trước mặt bọn họ, nhưng kỳ thật hắn đã chết.

"Đệch, không phải là những người Mã gia đó động tay động chân trên vắc-xin phòng bệnh đi." Một đại hán cao lớn thô kệch trong đội mắng.

Những người khác không nói gì, nhưng trên mặt đều có chút phẫn hận.

Lúc này An Thư Dĩnh đang ở trong lòng ngực Lục Dã sợ hãi nói, "Có, có lẽ tôi có biện pháp.