Chương 25: TG2 - Hoa hậu giảng đường ở mạt thế & dị năng quân thiếu (6)

Edit-or: Chenqingcao.

●●●●●●

Nhìn An Thư Dĩnh vẫn luôn khóc, Lục Dã có chút chân tay luống cuống, chỉ có thể vụng về xoa nước mắt cô, đυ.ng tới gương mặt An Thư Dĩnh tay nóng bỏng như là chạm vào bàn ủi cực nóng, nhưng Lục Dã lại tham luyến xúc cảm nhu nị kia không muốn rời đi.

“Đừng khóc, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để tang thi làm em bị thương.”

Nghe Lục Dã an ủi, An Thư Dĩnh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt còn dính nước mắt nhìn qua ngập nước, phá lệ thanh triệt.

An Thư Dĩnh ngập ngừng sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói, “Tôi… Tôi còn chưa có bằng lái đâu.”

Trong lúc nhất thời Lục Dã thật là dở khóc dở cười, lúc này đã là lúc nào, cư nhiên cô còn nghĩ đến việc không có bằng lái, quả nhiên vẫn là người cố chấp đáng yêu giống như trước.

“Nha đầu ngốc.” Lục Dã theo bản năng sủng nịch nó, giống như thời điểm trước kia hai người ở bên nhau.

Sau khi Lục Dã nói ra lại ngẩn người, mà An Thư Dĩnh tựa hồ không có chú ý tới hắn, có chút bất mãn dẩu miệng.

Từ góc độ của Lục Dã nhìn qua, môi An Thư Dĩnh giống như hai luồng gạo nếp đoàn mềm mại, thơm ngọt mê người.

Hắn nhìn đến nhập thần, thân thể cũng không hề bị mình khống chế, tay chậm rãi vỗ đi lên, xúc cảm quả nhiên giống như hắn nghĩ, vừa mềm lại nộn.

Hầu kết của Lục Dã giật giật, hắn nhịn không được muốn tự mình nếm thử, vị của môi kia có ngọt như hắn tưởng tượng hay không.

Cái ý tưởng này một khi đã nhảy ra, rốt cuộc không áp được xuống, thừa dịp An Thư Dĩnh còn không có phản ứng lại, Lục Dã trực tiếp cúi người hôn lên môi An Thư Dĩnh.

Đầu tiên là thử khẽ hôn, cảm giác như đám mây kia làm Lục Dã muốn ngừng mà không được, bất tri bất giác liền gia tăng nụ hôn này.

Lúc này An Thư Dĩnh vừa mới từ trong mờ mịt lấy lại tinh thần, duỗi tay để ở trên ngực Lục Dã muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực An Thư Dĩnh nơi nào so được với người mỗi ngày huấn luyện như Lục Dã, tự nhiên là không có khả năng như ý nguyện.

Lúc này các đồng đội đang đánh nhau với tang thi không cẩn thận nhìn thấy hai người không coi ai ra gì bên này, nháy mắt trong lòng có một vạn con thảo nê mã(1) lao nhanh mà qua.

(1)Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [Đ·M·M] ấy bà con ^^. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là “Thần thú” (Mọi người có thể Google tên “Dương Đà” để xem hình ảnh), bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng “Không biết nói sao”, “Bó tay toàn tập”… các loại. (Nguồn:

Hugioi.wordpress.com).

Rốt cuộc là bọn họ làm sai cái gì? Cầm mạng đánh tang thi không nói, còn phải mạnh mẽ bị nhét cho ăn một tấn cẩu lương.

Dị năng của An Thư Dĩnh làm tinh thần lực của cô so với người khác mạnh hơn không ít, tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của những người khác, cái này làm cho cô rất khó vì tình, lại lần nữa giãy giụa với suy nghĩ muốn thoát khỏi Lục Dã.

Nhưng lúc này Lục Dã đã hôn đến như si như say, làm sao sẽ để cô thực hiện được, trực tiếp cầm tay ngọc đang loạn động của cô.

Trong lòng An Thư Dĩnh âm thầm mắng Lục Dã da mặt dày, trước mặt công chúng cũng không biết thu liễm, nhưng ngay sau đó An Thư Dĩnh liền biết mình quả nhiên vẫn xem nhẹ trình độ da mặt dày của hắn, trên mặt cô như là đánh lên thuốc nhuộm màu đỏ, bị nhiễm chỉ còn lại có màu đỏ kiều diễm.

An Thư Dĩnh sẽ như thế, đều là bởi vì Lục Dã được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nguyên bản là hắn chỉ kiềm chế tay An Thư Dĩnh, nhưng không nghĩ tới hắn cư nhiên cầm lấy tay cô kéo xuống phía dưới, trực tiếp ấn trên lều trại nhỏ dưới thân hắn.

Cũng may bên cạnh bọn họ có xe chắn, làm những người khác thấy không rõ động tác của bọn họ, bằng không An Thư Dĩnh khẳng định muốn tìm cái khe đất chui vào.

Ở lúc An Thư Dĩnh thẹn thùng không thể chịu nổi, rốt cuộc môi Lục Dã đặt ở tai cô, dán lỗ tai cô nhỏ giọng nói, “Xoa xoa giúp tôi, đau.”

Hô hấp ấm áp của Lục Dã phất qua vành tai An Thư Dĩnh, làm cô có cảm giác mình đều run rẩy theo, hơn nữa nghe ngữ khí của Lục Dã như là làm nũng, cô có cảm giác chân mình đều mềm.

Lục Dã nói xong, không có chờ An Thư Dĩnh trả lời, liền trực tiếp ấn tay cô ở trên cự vật của mình bóp nhẹ lên.

Cũng may lý trí của An Thư Dĩnh còn online, “Anh nhìn bốn phía xem, hiện tại là thời điểm để anh động dục sao?”

“Bọn họ có thể xử lý tốt.” Trong tiếng Lục Dã nói đã nhiễm một tia tìиɧ ɖu͙©, có vẻ phá lệ gợi cảm.

●●●●●●

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

19h15 19/03/2020