Quyển 1 - Chương 10: Ảnh hậu thức tỉnh

Từ nhỏ, Đoạn Trúc đã lớn lên dưới ống kính, theo chân ông nội tham gia đoàn phim, cô hiểu rõ từng ngóc ngách của đời sống đoàn phim. Giờ đây, khi đã gạt bỏ đi cái tính kiêu ngạo và thô lỗ, dù không phải là người dịu dàng lắm, nhưng cô vẫn khiến mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu như gió xuân. Các nhân viên trong đoàn phim dần thay đổi cái nhìn về cô.

Chỉ cần cô không gây chuyện, lại thêm diễn xuất điêu luyện, thì ông Phủ đạo diễn sẽ trở nên ân cần, niềm nở, chẳng khác nào muốn đưa cô lên tận trời xanh. So với những gì ông phải chịu đựng trước đây từ sự “ức hϊếp” của cô, thì như thế này đúng là chẳng thấm tháp gì.

Vài ngày sau, đoàn phim chuyển đến một khu dân cư cũ trong thành phố để quay ngoại cảnh.

Cảnh quay này diễn ra trong một tòa chung cư cũ, nơi hai nhân vật chính một trước một sau bước lên cầu thang. Nam chính bắt đầu nghi ngờ nữ chính chính là hung thủ gϊếŧ chị gái mình. Phân cảnh cuối là cảnh quay cận mặt nữ chính đứng trên tầng nhìn xuống cái ban công hỗn độn, còn nam chính từ dưới tầng lén quan sát cô qua khe cầu thang.

Anh quay phim đùa: "Góc quay này giống như kẻ đang yêu thầm ấy nhỉ."

Ông Phủ cười to: “Cậu đúng là quay phim tình yêu nhiều quá rồi!”

Không hiểu sao, Hà Cảnh lại gặp trục trặc với cảnh quay này, đã quay đi quay lại cả chục lần mà vẫn không đạt. Đoạn Trúc cũng phải cùng anh làm lại từng lần một. Cuối cùng, họ đành tạm dừng để nghỉ ngơi.

Thấy anh bước ra phía sau tòa nhà với vẻ ủ dột, đứng đó rất lâu mà không quay lại, Đoạn Trúc quyết định đi theo xem sao.

Khi ở một mình, Hà Cảnh không hút thuốc, cũng không chăm chú nhìn điện thoại, mà chỉ đứng lặng nhìn vào bức tường của tòa nhà. Anh quay người lại, thấy Đoạn Trúc, có chút ngạc nhiên.

Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: “Đôi khi càng để tâm quá thì diễn lại càng không tốt. Hãy cứ để cảm xúc tự nhiên dẫn dắt, anh đã có vài lần diễn rất tốt rồi. Chỉ là ông Phủ còn muốn tìm kiếm chút cảm giác nữa.”

Hà Cảnh giữ khoảng cách, gật đầu đáp lại lời cảm ơn đầy lịch sự.

Đoạn Trúc tiếp tục: “Thật ra, những chuyện tôi làm quá đáng trước đây, tôi nên xin lỗi anh và cả Đào Nhẫn nữa.”

Hà Cảnh nhìn cô, ánh mắt vừa trầm lặng, vừa phức tạp.

Cô thân thiện nói: “Nhưng tôi nghĩ, so với lời xin lỗi bằng lời, thì việc sửa đổi bằng hành động sẽ có ý nghĩa hơn... Anh có thể tin vào điều đó không?”

Anh hỏi lại: “Sửa đổi điều gì?”

“Những năm qua, tôi đã quá kiêu căng và thô lỗ, làm tổn thương nhiều người…”

Hà Cảnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, dường như đang cố tìm ra chút giả tạo, một kẽ hở trong lời nói của cô.

“Tôi đang cố gắng sửa sai từng chút một. Ý kiến của người khác thế nào cũng được, nhưng của anh thì quan trọng, tôi mong anh có thể tạm gác lại những khúc mắc với tôi.”

Anh quay mặt đi, hỏi: “Điều đó liên quan gì đến tôi?”

Đoạn Trúc mỉm cười, nghiêm túc trả lời: “ “Anh là nam chính của bộ phim. Chúng ta không thể để những hiểu lầm làm ảnh hưởng đến diễn xuất.”

“…Hiểu lầm?” Anh nhìn Đoạn Trúc, trên mặt dần hiện lên nụ cười mỉa mai pha lẫn tự giễu: “Thì ra là vậy, thật xin lỗi.”

Đoạn Trúc thoáng bối rối: “Anh không tin tôi sao?”

“Không phải, tôi xin lỗi vì kỹ năng diễn xuất của tôi quá tệ, để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến cảnh quay, làm cô phải bận tâm.” Đoạn Trúc không hiểu tại sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ, còn cười một cách nhẹ nhàng nhưng châm biếm. Cô chưa bao giờ phải xin lỗi người khác, nếu không phải vì những biến cố trong sáu năm qua, cộng với việc anh đã giúp cô một lần…

Cô lặng nhìn anh một lúc, rồi nói: “Nếu là chuyện hồi đó, tôi thật sự xin lỗi. Lúc đó tôi không nên làm như vậy, tôi cũng không biết tại sao mình lại hành xử như thế. Chỉ mong anh đừng giữ mãi trong lòng.”

Hà Cảnh cười nhẹ: “Đoạn Trúc, tiền bối, cô thấy trò này có vui không?”

“Tôi không đùa, cũng không chế giễu anh.”

“Dĩ nhiên cô không đùa rồi. Có lẽ cô nghĩ rằng mọi người trên đời này đều nên khoan dung, nhân nhượng cho cô, Chỉ cần cô một chút thành tâm hối cải, thì mọi người đều có thể tha thứ, mọi chuyện cũ cũng dễ dàng bị lãng quên…n,” anh cười lạnh, “Cô chỉ là người sống theo cảm xúc nhất thời, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, nên mới làm người ta khó chịu như vậy thôi.” 【Anh ấy thật tội nghiệp.】

Đoạn Trúc thắc mắc: “Rõ ràng là tôi mới là người bị mắng mà.”

【... Tôi chỉ cảm thấy cô đang chơi một ván cờ lớn, chuẩn bị nuốt chửng anh ấy thôi.】