“Mẫu thân thật tốt, Thần nhi thật yêu, thật yêu mẫu thân!” Đứa bé xinh xắn giơ bàn tay nhỏ bé ngấn thịt ôm Kim Đản Đản, làm nũng ở trong ngực của nàng.
‘Rầm ——’ xe ngựa lệch ra một chút. Gã đánh xe kìm chế cương ngựa khá tốt, kịp thời ổn định được rồi.
Bức màn phía sau xe ngựa mở ra, truyền đến giọng nói nũng nịu: “Ai nha ~ Tuyết Nhi tỷ tỷ, thật là vô ý, đυ.ng vào tỷ. Sao tỷ tỷ trở về không thông báo với muội muội một tiếng, để muội muội đi đón tỷ tỷ!”
Kim Đản Đản mở bức màn ra, cánh tay tùy ý vịn ở phía trên, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng thản nhiên liếc Mộ Dung Vân một cái: “Ngựa của muội muội không có mắt đυ.ng phải tỷ tỷ, làm sao có thể đặt sai lầm của ngựa ở trên người muội muội được. Muội muội cũng không phải là ngựa!”
Đôi mắt châm chọc liếc nhìn Mộ Dung Vân một cái, loại nhân vật này nàng khinh thường để ý tới. Cuối cùng tự nàng ta đều có thể tìm đường chết.
Nhìn sắc mặt của Mộ Dung Vân tức giận biến thành màu đen, Kim Đản Đản phất tay, nói với người đánh xe ngựa: “Tiếp tục đi thôi!”
Trước khi bức màn buông xuống, nàng lại nhìn thấy lầu hai của trà lâu, có một đôi con mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt kia cực kỳ giống nam nhân trong đêm hôm đó.
Chỉ là nam nhân này mặc một thân cẩm bào màu ánh trăng, giơ tay nhấc chân đều để lộ sự sang trọng, khí thế của hắn càng tốt hơn.
Rất hiển nhiên, không phải là nam nhân kia.
Kim Đản Đản thả bức màn xuống, che khuất các loại ánh mắt dò xét ở bên ngoài.
Khóe miệng nam nhân nhếch lên một độ cong giống như cười mà không phải cười, môi mỏng khẽ mở: “Là nàng!”
Nam tử ở bên cạnh hiếu kỳ: “Bát ca, ca biết Mộ Dung Tuyết sao?”
Hiên Viên Dật nói thầm tên của nàng: “Mộ Dung Tuyết?” Sau một hồi hắn mới chậm rãi phun ra mấy chữ: “Không biết!”
Khóe miệng của Hiên Viên Phong co lại. Tính tình của Bát ca vẫn ít nói như vậy, cho dù mỗi ngày hắn nhìn thấy những thiếu gia, thiên kim con nhà các đại thần thì hắn cũng chưa chắc có thể nhớ kỹ tên.
Kim Đản Đản đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến nỗi trở về Mộ Dung phủ chịu tội. Nàng có được trí tuệ của người hiện đại, cho dù đến cổ đại, cũng có thể tự mình kiếm được rất nhiều tiền.
Xe ngựa dừng ở biệt viện của nàng.
Cùng ngày, người của Mộ Dung phủ đến mời nàng, ánh mắt gã sai vặt này nhìn nàng chỉ có khinh bỉ.
Kim Đản Đản trực tiếp cự tuyệt, tin tưởng không bao lâu nữa, trong Mộ Dung phủ sẽ truyền ra rất nhanh. Tên Mộ Dung Tuyết của nàng đã bị xóa khỏi gia tộc, nàng không còn là người của nhà Mộ Dung nữa.
Nhưng mà không ngờ nhất chính là đến ngày hôm sau, người của nhà Mộ Dung đến, chẳng những không có tức giận, ngược lại mang theo vài phần nịnh nọt.
Gia tộc không có nghe được tin tức rời đi, ngược lại nhận được thánh chỉ, người nàng phải gả là Bát Vương gia.
Kim Đản Đản nàng không quyền không thế, lại không dám kháng chỉ, đành phải mang theo Bánh bao nhỏ Thần nhi cùng nhau xuất giá.
Trong nháy mắt, bọn nữ tử khắp phố lớn ngõ nhỏ hận nàng. Nàng là loại nữ nhân chưa kết hôn mà đã có con thì làm sao có thể làm vương phi của Bát Vương gia.
Bát Vương gia anh tuấn tiêu sái, ngay cả Đương Kim Thánh Thượng cũng phải nhường hắn ba phần, lại hạ chỉ cho Bát Vương gia lấy một nữ nhân đã sanh hài nhi, tuyệt đối là làm nhục hắn.
Bát Vương gia tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với nữ nhân này, đợi nàng đến Bát vương phủ thì nàng tuyệt đối phải chịu tội.
Vẻ mặt Kim Đản Đản mờ mịt bái đường, bị đưa vào động phòng.
Mà trong đêm, Bát Vương gia mang theo mùi rượu vào động phòng, mở khăn voan của nàng ra, liền đuổi nàng tới phòng tiểu thϊếp ngủ.
Từ đó về sau, nàng cũng rất ít nhìn thấy hắn, nàng và Thần nhi cũng vui vẻ tự tại.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đồn đãi, Bát vương phi không được sủng ái. Một số nữ tử càng thêm cười nhạo nàng, nàng cũng lười để ý tới.
Nhưng mà, Bát Vương gia này rất yêu mến Bánh bao nhỏ Thần nhi nhà nàng, cả ngày mang theo bé cùng nhau chơi đùa, ai không biết còn tưởng rằng là nhi tử ruột của hắn nữa.