Kim Đản Đản vùng vẫy tránh thoát vòng tay anh. Cô nhảy xuống đất, đưa lưng về phía Quân Mạch, che lỗ tai lại rồi ra sức lắc mạnh cái đầu nhỏ: “Tôi không nghe, tôi không nghe, anh đừng nói nữa!”
Giọng nói Quân Mạch buồn bã, giống như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ vậy: “Em ngủ anh rồi, chẳng lẽ em định kéo váy xong liền trở mặt không nhận người sao?”
Kim Đản Đản: “…”
Cô xoay người lại: “Không phải anh ngủ tôi sao?” Cô sẽ không gánh cái tội danh này đâu.
“Đêm qua thì sao?” Quân Mạch nhắc nhở.
“Đêm qua…” Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi, cũng không quản chuyện nào xấu hổ chuyện nào không xấu hổ nữa.
“Rõ ràng đêm qua anh trúng thuốc. Là anh muốn tôi giúp anh, sao anh lại oán tôi hả?” Sắc mặt cô đỏ bừng vì tức giận, kém chút nữa thì lỗ mũi cũng bốc khói.
Đôi mắt hẹp dài của Quân Mạch lộ ra nét tủi thân, anh bi thương sờ ngực: “Đản Đản, không thể nghĩ được em lại là người như vậy, tước đoạt trinh tiết của anh, kéo váy lên liền trở mặt không nhận người!”
“A! Rõ ràng là anh ức hϊếp tôi trước mà!” Kim Đản Đản bực bội vò đầu bứt tóc.
Cô thật sự hoài niệm bản thân ở kiếp trước, ít nhất cô vẫn có căn nhà hai phòng ngủ và một con heo nái.
Nếu không phải cô gặp phải người đàn ông đeo kính áp tròng kia, cô cũng sẽ không làm nhiệm vụ kỳ quái như vậy.
Quân Mạch đi xuống giường, ánh mắt tràn đầy nuông chiều nhìn cô: “Vậy anh để em ức hϊếp lại anh nhé!”
Ngoài cửa sổ: “Khụ khụ!”
Ngọc Đình Đình ngủ một đêm ở trên ban công. Cô đã bị cảm!
Khi cô tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng tồi tệ này, gương mặt cô liền hiện lên vẻ mờ mịt và choáng váng. Cô xoa nhẹ cơ thể có chút đau nhức của mình.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao cô lại ở chỗ này?
Vốn dĩ đêm qua cô phải ở trên giường với Quân Mạch, sau đó có ai đó đánh cô ngất xỉu, sau đó nữa cô liền ở chỗ này.
Kim Đản Đản nghe âm thanh truyền đến từ ngoài cửa sổ. May mắn là ở giữa có một khung cửa kính mờ chặn lại, hơn nữa cô còn cực kỳ cẩn thận khóa trái cửa lại.
Cô khẽ nói với Quân Mạch: “Làm sao bây giờ? Cô ta tỉnh lại rồi, chúng ta mau đi ra đi!”
Quân Mạch nhìn cô, rõ ràng bọn họ là bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận, nhưng lời này nghe vào sao lại có cảm giác như vụиɠ ŧяộʍ yêu đương nhỉ?
Khóe miệng anh khẽ cong lên: “Được!”
Sau đó anh cởϊ áσ ngủ trên người ra, trên người chỉ mặc áo trong màu trắng, cứ như vậy thay quần áo trước mặt Kim Đản Đản.
Vẻ mặt Kim Đản Đản ngây ngốc choáng váng, phản ứng chậm nửa nhịp. Cô vội vàng xoay người sang chỗ khác, trong miệng nhỏ giọng mắng: “Biếи ŧɦái!”
Tâm trạng Quân Mạch rất tốt nên không so đo với cô.
Âm thanh mặc quần áo sột xoạt sột xoạt. Anh sửa sang thật tốt rồi đi tới nhà vệ sinh rửa mặt.
“Quân Mạch, anh còn ở đó không?”
Ngoài ban công, Ngọc Đình Đình nhỏ giọng thử dò xét.
Nhưng không có ai trả lời cô.
Không nghe được câu trả lời, song cô tin tưởng Quân Mạch còn ở trong phòng. Cô cẩn thận lắng nghe còn có giọng nói của một người khác.
“Ai ở trong đó? Người kia là ai vậy?” Sắc mặt cô có chút tức giận.
Nếu là đàn ông thì cũng dễ nói nhưng nếu là con gái thì chẳng phải cô đã may áo cưới cho người khác sao.
Lúc này Quân Mạch thực sự rất tức giận đối với Ngọc Đình Đình, cô ta lại có thể bỏ thuốc anh. Chẳng qua ít nhiều gì cũng nhờ cô gái này, nếu không anh cũng không thể thân thiết với Kim Đản Đản như vậy.
Tuy rằng trong lúc vô tình cô ta giúp đỡ anh nhưng không có nghĩa là anh sẽ tha thứ cho cô ta.
Quân Mạch không trả lời cô ta. Kim Đản Đản lại càng sợ tới mức không dám lên tiếng. Bây giờ cô còn rất nhỏ yếu, chịu không nổi tra tấn của cô gái này.
Vì thế hai người cứ im lặng như vậy không tiếng động mà rời khỏi phòng.
Ngọc Đình Đình bèn kêu nhân viên phục vụ tới mở cửa cho cô.
Sau đó cô tra được người nọ là Kim Đản Đản càng khiến hô hấp và lục phủ ngũ tạng của cô đều đau. Cô cực khổ sắp đặt kế hoạch lâu như vậy, thế mà cô ta lại được lợi. Thật đúng là cô ta sẽ tận dụng mọi thứ mà.
Trong lòng Ngọc Đình Đình tràn ngập lửa giận. Cô tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ ở bên nhau.