Chương 525: Gương Vỡ Lại Lành (26)

Edit: Kim

“Thịch thịch thịch……”

Tiếng trống vang lên.

Mọi người trên triều đều sửng sốt, hoàng đế nghiêng đầu nói với thái giám: “Có phải trẫm lại nghe thấy tiếng trống không?”

Thái giám: “Nô tài cũng nghe thấy.” Hắn lại nhanh chóng chạy ra xem là ai gõ vang trống Đăng Văn, một khi có người cáo ngự trạng, hoàng đế sẽ lại không vui.

Tuyên Uy hầu và Cao Chiêm tức khắc giật thóp, nghĩ tới đứa trẻ mất tích kia, sắc mặt trở nên thấp thỏm không yên.

Hoàng đế và các đại thần đều không nhịn được mà nhìn hai cha con bọn họ, sẽ lại không liên qua tới Tuyên Uy hầu phủ đấy chứ.

Tuyên Uy hầu phủ quả thật rất náo nhiệt nha!

Một lúc sau, vẻ mặt thái giám kỳ quái đi tới bên cạnh hoàng đế, thấp giọng nói thầm: “Hoàng Thượng, lại là đứa trẻ lần trước.”

Hoàng đế:……

Ta cảm thấy thật hết chỗ nói rồi.

Vừa mới nghe náo nhiệt nói đứa trẻ chạy khỏi Tuyên Uy hầu phủ, Cao Chiêm đuổi theo đứa trẻ khắp các con đường, bây giờ đứa trẻ lại tới cáo trạng?

Cái triều đình này bây giờ đã trở thành trò chơi đồ hàng của trẻ con rồi sao, hắn nói với thái giám: “Lần này đánh mạnh vào.”

Bằng không không có chuyện gì lại chạy tới cáo ngự trạng.

Thái giám liền đi ngay.

Có đại thần không nhịn được hỏi: “Hoàng Thượng, là ai tới cáo ngự trạng?”

Hoàng đế chỉ nói: “Người quen.”

Chúng đại thần:……

Ồ, người quen, cách đây không lâu là đứa trẻ kia tới cáo ngự trạng, đứa trẻ kia lại tới nữa?

Sắc mặt của Tuyên Uy hầu và Cao Chiêm vô cùng khó coi, hai người quỳ xuống hô: “Thần có tội.”

Hoàng đế thở dài, “Các ái khanh, trước bình gia, sau mới bình thiên hạ.”

Hoàng đế chỉ chưa nói thẳng, nhà các người tĩnh tâm lại đi, một chút chuyện nhà còn không quản được, nháo tới trước mặt hoàng đế, khiến người ta cảm thấy rất phiền.

Ngoài mặt Tuyên Uy hầu tỏ vẻ sợ hãi, kêu thần có tội, thần vô năng, trong lòng lại tràn ngập sát khí.

Ông ta thật sự muốn gϊếŧ chết cái Mạn Nhi kia.

Nó đã uy hϊếp nghiêm trọng đến hầu phủ.

Vì hầu phủ, đứa trẻ kia phải chết, cho dù có là huyết mạch của hầu phủ.

Nam Chi sắc mặt tái nhợt đi vào đại điện, lần này bị đánh rất đau, may mắn là cô đã luyện võ.

“Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nam Chi lại dập đầu năm cái.



Mọi người nhìn thấy đứa trẻ này đều không nói nên lời, mắt hai cha con Tuyên Uy hầu muốn nứt ra mà nhìn cô, nếu không phải đang ở trong đại điện, bọn họ đã muốn gϊếŧ cô.

Hoàng đế lên tiếng hỏi: “Lần này muốn cáo trạng cái gì?”

Nam Chi nhìn về phía Tuyên Uy hầu, cái đại thần đứng bên cạnh hai cha con Tuyên Uy hầu đều yên lặng cách xa bọn họ một chút.

Nam Chi nói: “Hầu phủ lại cướp mẹ thần đi rồi, bọn họ cưỡng đoạt dân nữ.”

Các đại thần:……

Hoàng đế:……

Bọn họ là thật sự vô cùng cạn lời, đặc biệt không nói nên lời.

Hầu phủ các người hưu người ta, lại cướp về, một lần cũng thôi đi, lại còn lần hai.

Cũng không biết là nói Cao Chiêm thâm tình hay là đầu óc có vấn đề.

Hay là bất tài đến mức ngay cả một nữ nhân cũng không xử lý được.

Mấu chốt là ngay cả một đứa trẻ cũng không xử lý được, một lần cáo ngự trạng, hai lần cáo ngự trạng.

Thực ra Tuyên Uy hầu đã sớm có chuẩn bị, nếu đứa trẻ tới cáo ngự trạng, sẽ có người ngăn cản, nhưng tại sao lại vẫn không thể cản được?

Hơn nữa hầu phủ đã phái rất nhiều người đi tìm đứa trẻ, cũng không biết đứa trẻ này trốn ở chỗ nào, tìm mấy ngày cũng không tìm thấy.

Sau đó lại xuất hiện cảnh tượng này.

Tuyên Uy hầu cảm thấy nhất định có người muốn chống lại bọn họ, đứng sau màn lợi dụng đứa trẻ tới đối phó hầu phủ.

Trong lòng Tuyên Uy hầu suy tư, cảm thấy ai trong số mấy người ở đây cũng đều có thể gài bẫy hại hầu phủ.

Có lẽ không chỉ một người, mà là rất nhiều người hợp tác với nhau.

Hoàng đế không nhịn được mà xoa xoa giữa mày, “Cha ngươi là đại tướng quân, là thế tử hầu phủ, nói không chừng là mẹ ngươi thích cha ngươi.”

Nam Chi nói thẳng: “Mẹ thần không thích cha, mẹ thần sợ liên lụy tới Bạch thúc thúc, hầu phủ mở cửa tiệm bán giá rẻ, tất cả mọi người đều tới mua hàng giá rẻ, khiến cửa hàng nhỏ của Bạch gia sắp đóng cửa, còn liên lụy tới chức quan nhỏ của ông ngoại, nói muốn đối phó với ông ngoại rất dễ dàng, có thể khiến Phó gia tan cửa nát nhà, mẹ không dám làm gì cả.”

Mọi người:……

Đây là chuyện có thể nói ra sao?

Nói tất cả mọi thứ ra mà không hề do dự.

Mở một cửa hàng nhỏ cũng không phải chuyện lớn, nhưng nếu truy cứu, cũng là tranh lợi với dân.

Loại bỏ một quan huyện nhỏ là chuyện rất dễ dàng, những người có thể vào triều ở đây đều là những người có quyền thế, dùng một chút quan hệ là có thể như không có chuyện gì mà ấn một quan huyện xuống.

Tùy tiện một hành động cũng có thể mang tới tai họa ngập đầu.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng hầu phủ lại tùy ý nói ra như vậy, còn để một đứa trẻ nghe được, quả thực là có chút cuồng vọng.

Sắc mặt hoàng đế không tốt, ngồi trên cao lạnh lùng nhìn các đại thần.

Tuyên Uy hầu lập tức ‘thình thịch’ quỳ xuống tới thỉnh tội: “Hoàng Thượng, thần oan uổng, thần chưa từng nói những lời như vậy.”



Ông ta quay đầu nhìn về phía Nam Chi, đôi mắt đỏ bừng nổi giận quát mắng: “Rốt cuộc là ai, là ai bảo ngươi vu hãm hầu phủ như vậy, ngươi là con nối dõi của hầu phủ, sao có thể nghe lời người ngoài nói.”

Tuyên Uy hầu luôn miệng nói mình vô tội, là có người mưu hại, là có người lợi dụng con nối dõi của hầu phủ.

Nam Chi chỉ nói: “Các ngươi cướp mẹ ta.”

Tuyên Uy hầu thiếu chút nữa hộc máu, đây là thứ sói mắt trắng gì, chỉ biết tới mẹ, ngươi không có cha, không có những người thân khác sao?

Đứa nhỏ này không biết nghĩ cho gia tộc.

Giờ khắc này, Tuyên Uy hầu vô cùng hối hận, tại sao ngày thường lại không chú ý quản giáo đứa trẻ một chút, nhóm nữ tử ở hậu viện cũng mặc kệ đứa trẻ này.

Bây giờ đứa nhỏ đã trở thành cây đao trong tay người khác, chém về phía hầu phủ.

Căn bản là do Cao Chiêm bị nữ sắc làm cho choáng váng đầu óc, là thế tử hầu phủ, muốn dạng nữ nhân nào mà không có, cứ một hai phải dây dưa với hai tỷ muội Phó gia.

Hoàng đế máu dồn lên não, trực tiếp nói với Cao Chiêm: “Cường hào thủ đoạt, người ta không thích thì thôi đi, ngươi có bản lĩnh thích người ta, lại không có bản lĩnh khiến người ta coi trọng ngươi, một hai phải đoạt, ngươi coi pháp luật là cái gì, là trò đùa sao?”

Cao Chiêm lập tức dập đầu nhận tội, “Thần có tội, nhưng tình huống giữa thần và Phó Văn Âm có chút phức tạp….”

“Trẫm không quan tâm đến việc có phức tạp hay không, tự xử lý cho tốt đi.”

Nam Chi lập tức hỏi: “Hoàng Thượng, có phải mẹ thần có thể rời khỏi hầu phủ không?”

Trong lòng mọi người thở dài, quả nhiên là trẻ con, ngây thơ như vậy, rời khỏi thì thế nào, phải biết rằng hầu phủ tùy tiện làm chút gì đó, đều có thể khiến cuộc sống của các ngươi trở nên khổ sở.

Hoàng đế xua xua tay, lão tử đã đói bụng còn phải xử lý mấy chuyện vớ vẩn này, “Đi, đi, đi.”

Nam Chi vui vẻ, dập đầu tạ ơn, “Cảm ơn Hoàng Thượng, cảm ơn Hoàng Thượng, ngài thật sự là người tốt, thần thích ngài.”

Hoàng đế:……

Người tốt, lần đầu tiên có người nói một cái hoàng đế là người tốt.

Đại thần:……

Đúng là ngây thơ.

Nam Chi thấy bầu không khí không tệ, lập tức dùng đôi mắt to trong suốt đưa ra yêu cầu, “Hoàng Thượng, ngài có thể khiến hầu phủ đừng bắt chúng thần nữa được không?”

Tuyên Uy hầu:……

Cao Chiêm:……

Nó phải chết.

Mặc kệ là dùng cách gì!

Hoàng đế bây giờ rất phiền Tuyên Uy hầu phủ, Cao Chiêm nhất định phải có được nữ nhân đó sao?

Nam Chi còn nói thêm: “Hầu phủ có rất nhiều người bắt thần và mẹ thần lại, hầu phủ nuôi rất nhiều tư binh.”

“Bành……”

Hoàng đế đột nhiên đứng lên, bàn tay to chụp xuống ghế, “Tư binh cái gì?”