Chương 517: Gương Vỡ Lại Lành (18)

Edit: Kim

“Ta tới tìm ngươi, ngươi biết điều mà trở về đi, trong lòng tướng quân sẽ vui vẻ một chút, ngươi cũng dễ chịu hơn.”

“Ta không hiểu rốt cuộc ngươi kháng cự như vậy làm gì?” Phó Văn Phán thật sự không hiểu muội muội làm ầm ĩ như vậy để làm cái gì.

“Nếu là vì ta, bây giờ ta đã chịu trừng phạt, ta bây giờ phải ở trong sân viện trước đây ngươi từng ở, trải qua cuộc sống trước đây của ngươi, ngươi còn chưa nguôi giận sao?”

Phó Văn Âm lắc đầu nói: “Là nghĩ thông suốt rồi.”

Phó Văn Phán nhíu mày, “Ngươi cũng quá làm kiêu, Cao Chiêm thích ngươi, ngươi muốn đuổi bắt như vậy tới bao giờ, muốn dùng lạt mềm buộc chặt sao?”

“Sống cuộc sống tốt đẹp không tốt sao, ngươi không thật sự muốn ở bên tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia đấy chứ, ánh mắt của ngươi ngày càng kém, một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu như hắn làm sao so được với Cao Chiêm.”

Nghe Phó Văn Phán luôn mồm khinh thường Bạch Quân Nghĩa, trên mặt Phó Văn Âm lộ ra vẻ không hài lòng, “Có lẽ đối với tỷ, chàng ấy không có thân phận cao quý như Cao Chiêm, nhưng xét về nhân phẩm, Bạch Quân Nghĩa tốt hơn Cao Chiêm nhiều, Bạch Quân Nghĩa là một người chính trực, là một chính nhân quân tử.”

Mà Cao Chiêm thì sao, cùng lắm cũng chỉ có thân phận cao quý, một người quyền quý không biết tôn trọng người khác.

Hắn nói hắn yêu nàng, nhưng trước nay hắn chưa từng quan tâm tới cảm nhận của nàng, hắn chỉ để ý tới bản thân mình, hắn cảm thấy hắn thâm tình, hắn là đang báo đáp nàng.

Làm đủ mọi việc, lại không hỏi nàng một tiếng có nguyện ý hay không, báo ân sao, chưa từng thấy ai báo ân như vậy.

Có lẽ, Cao Chiêm tự cảm thấy mình rất vĩ đại, tự lấy bản thân ra để báo ân.

Xem thường người khác chính là xem thường người khác, hắn lại lấy chiếc mặt nạ thâm tình, báo ân ra, khiến người ta căm ghét.

Nam Chi nép vào trong lòng mẹ, nghe Phó Văn Phán nói, cũng nói: “Bạch thúc là người rất rất tốt.”

“Thôi đi.” Phó Văn Phán trực tiếp trợn trắng mắt nói: “Ngươi là huyết mạch hầu phủ, là thiên kim đại tiểu thư, lại muốn nhận một tên thư sinh nghèo kiết xác hủ lậu làm cha, về sau lại cưới một tên chân đất, một tên thư sinh nghèo kiết xác hủ lậu, có cha là tướng quân lại không chịu nhận, đúng là đầu óc có vấn đề.”

Nam Chi:……

Bọn họ đối xử không tốt với ta, thiên kim đại tiểu thư hầu phủ thì thế nào!



Nam Chi nói: “Ta vui vì được gả cho một thư sinh nghèo kiết hủ lậu.”

Cho dù cô còn nhỏ, cũng biết trở về hầu phủ sẽ không thể có ngày lành, ánh mắt ông nội nhìn cô như thế muốn cào nát cô, muốn nhai cô ra.

Trở về hầu phủ chính là, giống như một con chó bị nhốt trong l*иg.

Phó Văn Phán không để ý tới đứa trẻ, có chút kinh ngạc nhìn Phó Văn Âm, “Ngươi thật sự muốn gả cho Bạch Quân Nghĩa sao, ngươi phải suy nghĩ một chút, các ngươi căn bản không thể thành thân được, Cao Chiêm không cho phép.”

“Hơn nữa Bạch gia ở trước mặt hầu phủ, chỉ là một con kiến, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết, cho dù Bạch Quân Nghĩa có đọc sách, nhưng trải qua mười năm gian khổ học tập, tới lúc đề danh trên bảng vàng rồi, người ta tự nhiên sẽ có con gái của quan lớn muốn gả tới, sẽ tới lượt một bà thím già như ngươi sao?”

“Ngươi bây giờ đối với Bạch Quân Nghĩa, là cầu còn không được, nhưng chờ tới khi Bạch Quân Nghĩa đi lên rồi, ngươi sẽ trở thành kẻ vô dụng, cưới ngươi sẽ đắc tội với hầu phủ, người muốn tiến vào quan trường như Bạch Quân Nghĩa sẽ không ngu ngốc như vậy.”

“Hơn nữa lấy của cải của Bạch gia, cho dù có trúng cử bổ nhiệm làm quan, khả năng cao cũng chỉ giống như cha chúng ta, cả đời cũng chỉ có thể làm một huyện lệnh.”

Khi Phó Văn Phán nói lời này, khuôn mặt tỏ vẻ thờ ơ, châm chọc, hiện thực tàn khốc khiến người ta lạnh thấu xương.

“Cho dù, cho dù Bạch Quân Nghĩa có tức giận thay hồng nhan mà đối đầu với hầu phủ, thậm chí muốn tạo phản, lại càng nực cười hơn, còn chưa hành động, đã bị tru di cửu tộc, 20 vạn cấm quân sẽ bao vây kinh thành, cũng chỉ có số tóc trên đầu Bạch Quân Nghĩa mới có thể so được với số cấm quân này.”

“Bạch gia cũng không phải là gia tộc lớn, song thân phụ mẫu chỉ là bá tánh có hai mẫu đất cằn cỗi, ăn không đủ no sẽ bị chết đói, muốn nhân mạch không có nhân mạch, cần tiền tài cũng không có tiền tài, với điều kiện như vậy, lấy cái gì ra mà xả giận thay hồng nhan?”

“Thư sinh tạo phản, mười năm đèn sách trở thành công cốc, Phó Văn Âm ngươi cảm thấy dựa vào cái gì mà người ta sẽ vì ngươi mà từ bỏ gia tộc, ngay cả cha mẹ cũng vứt bỏ, ngươi có thể chờ bao nhiêu cái mười năm, ta không hiểu, rốt cuộc ngươi đang ngoan cố cái gì?”

Vì để khuyên Phó Văn Âm trở về hầu phủ, Phó Văn Phán đúng là đã moi tim moi phổi ra phân tích tình huống cho Phó Văn Âm.

Phó Văn Âm mím môi, đôi mắt trống rỗng, “Ta không còn yêu Cao Chiêm nữa.”

Phó Văn Phán nói thẳng: “Yêu cái gì mà yêu, chỉ cần Cao Chiêm yêu ngươi là được, Phó Văn Âm, hầu phủ lớn như vậy, sẽ còn liên lụy tới cha, bọn họ đối phó với một cái huyện lệnh rất dễ.”

“Muội muội……” Phó Văn Phán nắm lấy tay muội muội, nôn nóng mà nói: “Muội trở về hầu phủ cùng ta đi, bây giờ Cao Chiêm đang cảm thấy có lỗi với muội, đúng thời điểm đang yêu muội, muội nên lợi dụng thời cơ đứng vững gót chân trong hầu phủ.”

Phó Văn Âm rút tay ra, rất bình tĩnh nói: “Ta khiến Cao gia mất đi binh quyền, bây giờ bọn họ hận ta tới tận xương tủy, ta sẽ không trở về.”



“Vậy càng phải trở về, cố gắng lấy lòng Cao Chiêm, là có thể cho qua chuyện này, muội muội, ta sẽ không bao giờ ghen ghét, không bao giờ đối đầu với muội nữa, Cao Chiêm là của muội, ta không tranh với muội.”

“Chỉ cần muội cho ta một chỗ dừng chân ở hầu phủ là tốt rồi.”

Sống khổ cực trong viện cũ nát một thời gian, Phó Văn Phán càng khao khát tới cuộc sống giàu có, nàng ta bắt lấy Cao Chiêm cũng bởi vì cuộc sống giàu sang phú quý.

Phó Văn Âm nhìn tỷ tỷ, cảm thấy vô cùng xa lạ, có lẽ, những thứ mà con người theo đuổi không giống nhau, nàng cảm thấy cảm nhận và chân tình là quan trọng nhất, còn đối với tỷ tỷ, vinh hoa phú quý mới là quan trọng.

Phó Văn Phán nói: “Muội vẫn là nên quay về hầu phủ sớm một chút đi, cứ kiên trì như vậy muội có thể chịu đựng được, nhưng Bạch gia thì không thể đâu, cái cửa hàng nhỏ kia của Bạch gia sắp phải đóng cửa rồi.”

Phó Văn Âm há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Phó Văn Phán vỗ vỗ quần áo của mình, giơ tay vuốt ve thái dương một cách duyên dáng, chỉ là nàng ta đang mặc bộ quần áo làm bằng vải thô, làm ra động tác như vậy trông rất buồn cười.

“Tự muội suy nghĩ cho kỹ đi, muội muội, muội phải suy nghĩ cho cha mẹ, suy nghĩ cho Bạch Quân Nghĩa một chút, đừng để vì muội mà liên lụy tới người khác.” Bao gồm cả ta!

Phó Văn Âm tiễn tỷ tỷ đi, vẻ mặt đờ đẫn, ngồi bất động hồi lâu vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng bằng gỗ.

Nam Chi nói với Phó Văn Âm: “Mẹ, mẹ mời cho con một võ sư đi, con muốn tập võ.”

“Hả?!” Phó Văn Âm tỉnh táo lại, khó hiểu nhìn con gái, “Con nói cái gì?”

Nam Chi giơ tay nắm đấm nhỏ lên, “Con nói, con muốn trở nên lợi hại, bảo vệ mẹ.”

“Ha ha……” Phó Văn Âm không nhịn được mà cười thành tiếng, cầm lấy nắm đấm nhỏ trắng nõn của con gái, “Con luyện võ có ích lợi gì, con còn nhỏ như vậy, chuyện tập võ cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành.”

“Con sẽ nỗ lực, chờ tới khi mẹ về hầu phủ, con sẽ bảo vệ mẹ.” Nam Chi nói.

“Mạn Nhi……” Thân thể Phó Văn Âm run lên, “Con nói ta sẽ về hầu phủ?”

Nam Chi gật đầu, “Mẹ sẽ trở về, dì cả nói có nhiều người vì mẹ mà chịu liên lụy như vậy, mẹ sẽ khổ tâm, sẽ trở về.”

“Con luyện võ, trở về rồi sẽ làm loạn hầu phủ lên.”