Chương 516: Gương Vỡ Lại Lành (17)

Edit: Kim

Bạch Quân Nghĩa chăm chú nhìn Phó Văn Âm, muốn nói ra lời muốn giữ người lại, nhưng những lời sắp nói ra đó đột nhiên đông cứng trên môi, hắn nhớ tới cha mẹ.

Khuôn mặt đầy u sầu nhìn cha mẹ mình, cha hắn than ngắn thở dài, bởi vì cái tiểu điếm kinh doanh đã nhiều năm nuôi sống cả nhà bọn họ, bây giờ chỉ có thể giăng lưới bắt chim, căn bản không có khách.

Bởi vì khách nhân đã tới nhà đối diện, phía đối diện nhà bọn họ mở một cửa hàng tương tự với bọn họ, chỉ trong một ngày đã khai trương, bán đồ giống nhà bọn họ, nhưng giá cả chỉ bằng một nửa.

Nửa giá nha!

Nếu là hắn, hắn cũng sẽ đến chỗ tiện nghi hơn để mua, thậm chí hầu phủ còn không cần ra mặt, chỉ cần hao phí một chút tiền tài, một cái sóng nhẹ là có thể khiến tấm bèo trôi nổi mất đi chỗ dựa.

Cái tiểu điếm nhỏ kia nuôi sống người một nhà, cung cấp nuôi dưỡng Bạch Quân Nghĩa đọc sách, trong cái triều đại này, Bạch Quân Nghĩa là một bá tánh bình thường nhất, sống vô cùng khó khăn.

Trở thành tú tài, hắn đã là người có triển vọng nhất trong gia tộc.

Nhưng trước mặt quyền thế, Bạch gia lại yếu đuối mong manh như vậy, đã không có đủ tiền tài để đả thông quỷ thần, cũng không có đủ lực lượng, một anh khỏe chấp mười anh khôn, chỉ có thể nỗ lực làm việc để kiếm sống.

Người bình thường như vậy, lấy cái gì mà chống lại hầu phủ, cùng lắm cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.

Bạch Quân Nghĩa phải đưa ra lựa chọn mới có thể sống sót, bây giờ, Phó Văn Âm lựa chọn thay hắn, Phó Văn Âm thật lòng biết ơn Bạch Quân Nghĩa, chính Bạch Quân Nghĩa đã khiến nàng hiểu ra, nàng không phải không có Cao Chiêm là không thể sống được.

Nam nhân khác sẽ mang đến cho nàng niềm hạnh phúc và sự tôn trọng, chỉ là, nàng và Bạch Quân Nghĩa không thể ở bên nhau, sự thật đẫm máu trước mặt không thể bỏ qua.

Bạch Quân Nghĩa hiểu, lại cũng thống khổ mà khom lưng xuống, bất lực.

Phó Văn Âm cười lấy ra một thỏi bạc, “Cám ơn mọi người đã chiếu cố ta trong khoảng thời gian này.”

Bạch Quân Nghĩa nói thẳng: “Ta không cần tiền, nàng ở lại đi.”

Phó Văn Âm nói: “Ta biết khoảng thời gian ta ở Bạch gia dưỡng thương, chuyện làm ăn của Bạch gia không tốt, chàng cầm đi.”

Hầu phủ hoặc là nói là Cao Chiêm, đang ép nàng rời khỏi Bạch gia, chỉ cần nàng ở lại Bạch gia một ngày, cuộc sống của Bạch gia sẽ không dễ dàng.

Bạch Quân Nghĩa nhắm mắt, cả người run nhè nhẹ, nhận bạc, Phó Văn Âm thấy vậy, thật sự vui mừng, là nàng đã nghĩ quá đơn giản, cảm thấy đã hòa li với Cao Chiêm, là sẽ thật sự không còn quan hệ, kết quả là liên lụy tới Bạch Quân Nghĩa.

Nàng nhận lời Bạch Quân Nghĩa rồi lại thất tín, là nàng có lỗi với Bạch Quân Nghĩa.

Nam Chi ở bên cạnh lắng nghe, hiểu ra bọn họ sẽ phải rời khỏi Bạch gia, Nam Chi hỏi: “Mẹ, mẹ không thành thân cùng Bạch thúc sao?”



Phó Văn Âm cúi đầu hôn trán đứa trẻ, nói: “Sẽ không thành thân, lại làm con không có cha rồi.”

Nam Chỉ lập tức nói: “Không sao đâu mẹ, chỉ cần có mẹ ở bên cạnh là con đã hạnh phúc rồi.”

Cô quay đầu lại nói với Bạch Quân Nghĩa: “Bạch thúc thúc, thực xin lỗi thúc, ta phải ở bên cạnh mẹ, không thể sống cùng thúc được.”

Nghe những lời đứa trẻ nói, trong lòng Bạch Quân Nghĩa cảm thấy đau xót, hắn nói: “Không sao, chỉ cần mọi người sống tốt là được.”

Phó Văn Âm lại cáo biệt với cha mẹ Bạch gia, cha mẹ Bạch ra thở ra một hơi, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng, không có duyên phận.

Nếu Phó Văn Âm không gặp Cao Chiêm, không phải là vợ trước của thế tử hầu gia, chỉ là một người bình thường, nhất định bọn họ có thể trở thành người một nhà sống hòa thuận.

Chỉ là, con người sống trên đời, có rất nhiều chuyện chỉ có thể bất lực.

Sau khi Phó Văn Âm quỳ lạy với bọn họ xong, mang theo Nam Chi rời khỏi Bạch ra, thuê một sân viện, nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, dự định rời khỏi kinh thành.

Đối với việc rời khỏi kinh thành ngay lập tức, Phó Văn Âm do dự, rời khỏi kinh thành rồi, nhất định Cao Chiêm sẽ tìm được nàng, không còn ở kinh thành nữa, Cao Chiêm sẽ lớn gan làm càn, đến lúc đó ngay cả người cầu viện cũng không có.

Nhưng mà không rời khỏi kinh thành, hầu phủ sẽ không ngừng gây phiền toái.

Cho nên, đời này nàng sẽ chỉ có thể ở bên cạnh Cao Chiêm sao, Cao Chiêm đúng là âm hồn không tan, khiến người ta không thể thoát khỏi hắn.

Có phải chỉ khi nàng chết đi.

Hoặc là thỏa hiệp, không thể phản kháng.

Nhìn đứa trẻ chạy nhảy vui đùa trong sân, nàng phấn chấn lại, bây giờ chỉ có nàng yêu thương đứa nhỏ này, nếu nàng chết đi, đứa nhỏ này nhất định sẽ phải trở về hầu phủ, không thể tưởng tượng được sẽ sống thế nào ở hầu phủ.

“Thịch thịch thịch……”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Nam Chi lập tức đi mở cửa, nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc đơn giản, sắc mặt nàng ta tái nhợt, khuôn mặt đầy lệ khí.

Cảm nhận được người tới không có ý tốt, Nam Chi lập tức đóng cửa lại, nhìn nữ nhân qua khe cửa: “Ngươi là ai?”

“Ngươi không nhận ra ta nữa sao?” Phó Văn Phán buồn bực nói, “Dì cả, có thể đừng hét lên nữa được không.”

Nói xong thì đánh giá khuôn mặt Nam Chi, nói: “Không có quy củ.”



Nam Chi ‘ Bành ’ một tiếng đóng cửa lại, chạy tới nhà người ta rồi còn mắng người, mắng trẻ con.

Trẻ con trêu chọc gì ngươi.

Phó Văn Phán bị từ chối, mọi cơ thịt trên khuôn mặt đều vặn vẹo dữ dội, nghĩ đến mục đích mình tới đây, Phó Văn Phán lại hít một hơi thật sâu, gõ cửa một lần nữa.

“Mẹ, mẹ, bên ngoài có người tự xưng là dì cả tới.” Nam Chi nói với Phó Văn Âm, “Nàng ta lại gõ cửa.”

Sắc mặt Phó Văn Âm hơi thay đổi, nàng vừa mới chuyển tới đây, người hầu gia đã biết rồi sao?

Phó Văn Âm mở cửa, nhìn thấy Phó Văn Phán mặc quần áo làm bằng vải thô, nàng hơi kinh ngạc, nàng chưa nhìn thấy đích tỷ tiều tụy như vậy bao giờ, không phải nàng ta là phu nhân hầu phủ sao, sao lại ăn mặc như vậy.

Đại tỷ chưa bao giờ mặc loại quần áo này, kể cả khi còn ở quê nhà.

Phó Văn Phán không khỏi lúng túng kéo quần áo trên người, loại vải dệt này khiến làn da của nàng ta rất khó chịu, nàng ta cảm thấy làn da của mình thô ráp và đen kịt đi.

Lại nhìn thấy dáng vẻ giật mình của Phó Văn Âm, cơn giận giữ tức khắc nảy lên trong lòng nàng ta, “Thấy ta nghèo túng như vậy, chắc hẳn trong lòng ngươi cảm thấy rất vui đi.”

Phó Văn Âm chỉ nói: “Tỷ có nghèo túng thế nào thì cũng là thế tử phu nhân.”

Cái gì mà thế tử phu nhân của hầu phủ, còn không bằng một nha hoàn trong hầu phủ, tự mình nấu cơm, tự mình quét dọn vệ sinh, cũng không có tiền, trước khi tới tiểu viện cũ nát kia, tất cả những đồ đáng giá trên người nàng ta đều bị cởi bỏ sạch sẽ.

Nàng ta đòi tiền không có tiền, đòi người không có người, đồng thời trong lòng cũng thầm xác định, nhất định phải đưa Phó Văn Âm về hầu phủ.

Cuộc sống như vậy, nàng ta không thể chịu nổi dù chỉ một ngày.

Phó Văn Phán đã quen với việc tỏ ra cao ngạo trước mặt muội muội, nàng ta đi thẳng vào phòng, cầm tách trà lên uống nước rồi nói: “Ngay cả một chút điểm tâm cũng không có sao?”

Phó Văn Âm bưng tới một đĩa điểm tâm, Phó Văn Phán ăn hơi vội, vừa ăn, vừa uống trà, mới khiến bụng dễ chịu hơn nhiều.

Cho dù chỉ là con gái huyện lệnh, nàng ta cũng chưa từng bị đói bụng như vậy.

Phó Văn Âm nói: “Tỷ tìm ta làm gì?”

Phó Văn Phán: “Tất nhiên là có việc, ta đưa ngươi về hầu phủ.”

Phó Văn Âm không chút suy nghĩ, chém đinh chặt sắt mà nói: “Ta không quay về, ta đã rời khỏi hầu phủ rồi, sẽ không nghĩ tới chuyện trở về.”

Phó Văn Phán cũng nói thẳng: “Ngươi phải quay về, không muốn quay về cũng phải về.”