Chương 502: Gương Vỡ Lại Lành (3)

Edit: Kim

Đồng ngôn vô kỵ!

Trẻ con chỉ biết trung thực bày tỏ cảm xúc của mình.

Cha đẻ sao?!

Không thèm để ý!

Cao Chiêm lại phun ra một búng máu tươi, hắn giơ tay lên lau đi, thấy Phó Văn Âm chỉ lạnh lùng nhìn, thấy hắn nôn ra máu, nàng cũng không thèm để ý.

Nàng thật sự không còn yêu hắn?

Cao Chiêm vô cùng sợ hãi, trước kia, nàng luôn đối xử tốt với hắn, may quần áo làm giày cho hắn, làm thức ăn, khi hắn đổ bệnh cũng rất lo lắng.

Nhưng mà hắn lại chưa bao giờ để ý, thậm chí mỗi lần nhìn khuôn mặt buồn bã của nàng vì bị hắn cự tuyệt, hắn lại cảm thấy vui sướиɠ.

Trước kia vui sướиɠ cỡ nào, bây giờ đau khổ bấy nhiêu.

Ngay cả con gái cũng chán ghét hắn, nhận nam nhân khác làm cha.

Nam Chi cũng không quan tâm Cao Chiêm có hộc máu hay không, cô dùng ánh mắt trông mong nhìn Cao Chiêm, “Cha cũ, ngươi có thể đi đi hay không, mẹ ta phải thành thân với cha ta.”

Cao Chiêm:……

Câu cha cũ này, khiến Cao Chiêm vừa tức giận lại vừa không nói nên lời.

Chỉ mới nghe tới chồng cũ, chứ chưa từng nghe thấy cha cũ bao giờ.

Để bọn họ thành thân, không được.

Hắn rất tức giận, trong tiềm thức muốn nổi giận, rốt cuộc thì đứa nhỏ này luôn chọc hắn nổi giận, là một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn đối nghịch với Phó Văn Phán, chọc Phó Văn Phán tức giận.

Hắn cũng luôn mắng nó, giờ nghĩ lại, là do Phó Văn Phán tính kế với đứa trẻ 4 tuổi.

Không thể nổi nóng với đứa trẻ, vốn dĩ là hắn có lỗi với đứa trẻ, hơn nữa còn có Phó Văn Âm đang nhìn.

Cao Chiêm cố gắng nhẹ nhàng nói: “Ba chúng ta là một gia đình không phải tốt hơn sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Không tốt, ngươi luôn gây chuyện, không phải quát ta thì cũng là quát mẹ, ngươi luôn làm mẹ ta đau lòng, làm mẹ khóc, làm ta sợ, mẹ muốn thành thân với cha, ngươi lại tới nữa, ngươi chỉ biết mang lại tai họa.”

Ngươi có thể làm chút việc tốt được không.

Mẹ cứu ngươi đúng là xúi quẩy.

Đứa trẻ blah blah nói không ngừng, khiến trái tim Cao Chiêm quay cuồng dữ dội, không kìm nén được cảm giác muốn phun ra máu, vừa bi thương vừa sợ hãi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ đối xử tốt với hai mẹ con.”



Nam Chi lẩm bẩm: “Lúc đối xử tốt với ngươi, ngươi không thèm để ý, bây giờ không để ý tới ngươi, ngươi lại chạy tới muốn làm người tốt, đúng là có vấn đề!”

Cao Chiêm:……

Hắn lau khóe miệng, thậm chí có chút chết lặng mà thích ứng lời của đứa nhỏ này.

Phó Văn Âm nghe đứa trẻ nói như vậy, không nhịn được mà lắc đầu nói: “Cao Chiêm ngươi quay về đi, đứa trẻ nói đúng, ta đối xử tốt với ngươi, ngươi không thèm để ý, bây giờ ngươi càng muốn đối xử tốt với ta, ta càng cảm thấy những nỗ lực mà ta đã bỏ ra không đáng một đồng.”

“Chỉ bởi vì ta phớt lờ ngươi, ngươi mới cố gắng muốn cứu vãn, đối xử tốt với ta, điều đó càng khiến những nỗ lực của ta trở nên nực cười.”

“Hết lòng hết dạ với ngươi, ngươi sẽ không để ý, ta hết hy vọng, ngươi lại tới cứu vãn, rất tốt với ta, tâm ý trước kia của ta có ý nghĩa gì?”

Nam Chi chớp chớp mắt nhìn mẹ, “Mẹ, đây có phải gọi là chân tình đến muộn thật rẻ mạt không?”

“Mẹ, có phải bây giờ mẹ giống như trước kia đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ không để ý, chờ mẹ không đối xử tốt với hắn nữa, hắn lại tới đối xử tốt với mẹ?”

Nam Chi sâu kín mà nói: “Mẹ, vậy mẹ không cần phải đối xử tốt với hắn, mẹ đối tốt với hắn, hắn sẽ biến thành bộ dạng trước kia?”

Lời của đứa trẻ không riêng gì làm Cao Chiêm hộc máu, mà còn khiến Phó Văn Âm muốn hộc máu.

Ý tốt của nàng, có ý nghĩa gì?

Cao Chiêm quả thực đã vũ nhục nàng!

Vũ nhục tâm ý trước kia của nàng.

Bây giờ hắn càng muốn cứu vãn với nàng, càng khiến những nỗ lực và tâm ý trước kia của nàng không đáng nhắc tới.

Chỉ cần lạnh lùng với hắn, không yêu hắn, hắn liền tới, thật là khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

Khi gặp được Bạch Quân Nghĩa, nàng mới cảm thấy được tôn trọng, được quan tâm.

Cao Chiêm chưa từng tôn trọng nàng, cẩn thận nghĩ lại, tất cả chỉ là nhục nhã, coi thường.

Đối với cuộc hôn nhân trước, Phó Văn Âm đã tận lực.

Cảm thấy không thú vị, nàng không hối hận vì nỗ lực trước kia của mình, nhưng nàng cũng sẽ không trở về bên Cao Chiêm, như chưa từng có gì xảy ra.

Cao Chiêm thật sự không chịu nổi khi có đứa trẻ ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, “Ta và mẹ con chia tay thì con có lợi gì?”

Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Có nha, có rất nhiều lợi ích, mẹ vui vẻ, ta vui vẻ, cha ta vui vẻ, mọi người đều vui vẻ, chỉ có ngươi không vui, cho nên ngươi mới muốn mọi người đều không vui.”

Cao Chiêm:……

Hắn giận mà không dám nói gì, hắn biết có nổi giận với đứa trẻ cũng vô dụng, bởi vì những chuyện trước kia, trong lòng đứa trẻ không có người cha này là hắn.



Cao Chiêm hít sâu, mỗi lần nghe đứa trẻ gọi nam nhân khác là cha, trên trán Cao Chiêm lại nổi đầy gân xanh, hận không thể chém chết tên nam nhân kia ra.

Tên nam nhân mặc hỉ phục trông thật chướng mắt.

Cao Chiêm chỉ nói: “Mặc kệ thế nào, con cũng là con gái của ta, là ta cho con sự sống.”

Nam Chi gật đầu, “Ta biết, ngươi là cha đã cho ta sự sống, Bạch thúc thúc là cho ta một người cha.”

Lời nói của đứa trẻ có phần không rõ ràng, nhưng mọi người đều hiểu ý của đứa trẻ.

Cao Chiêm ghen ghét phẫn nộ nhìn về phía Bạch Quân Nghĩa, cái tên tiểu nhân đê tiện này, lại lấy lòng một đứa trẻ vô tri, hắn chịu đựng cảm giác đau đớn ở ngực, cảm giác như thiếu mất một mảnh, rất đau lòng, những chuyện xảy ra trước kia là nhân, bây giờ là quả báo.

Cao Chiêm lạnh lùng nói với Bạch Quân Nghĩa: “Lừa gạt nữ nhân và trẻ con vô tri.”

Bạch Quân Nghĩa chỉ nói: “Bạch mỗ không lừa gạt ai, ta chỉ đối xử chân thành với mọi người, nếu không phải tại ngươi, thì cũng không tới phiên Bạch mỗ ta tới lừa gạt.”

Câu cuối cùng còn chĩa vào Cao Chiêm một chút.

Là ngươi đối xử với người ta không tốt, dằn vặt người ta đến chết tâm, còn nói người khác gạt người.

Cao Chiêm đã đau lòng tới chết lặng, cơ thể giống như một con rối gỗ, lạnh lùng nói với Phó Văn Âm: “Ta sẽ không để nàng rời xa ta, cho dù nàng có hận ta, ta cũng muốn giữ nàng ở bên cạnh ta.”

Trạng thái của Cao Chiêm khiến Bạch Quân Nghĩa rất bất an, hắn che trước mặt thê tử, “Ngươi muốn cướp đoạt dân nữ, cướp đoạt thê tử sao?”

“Thê tử, thê tử của ngươi sao?” Da mặt Cao Chiêm giật giật, “Nàng là thê tử của ta, ngươi căn bản không biết chúng ta yêu nhau cỡ nào.”

“Phó Văn Âm đi theo ta đi, bằng không ta sẽ gϊếŧ chết tên tân lang này.” Cao Chiêm cố gắng bình tĩnh lại, cố hết sức kiềm chế cơ thể đang run nhè nhẹ, đè nén cảm giác ngứa ngáy nơi yết hầu.

“Xoát……”

Cao Chiêm vừa dứt lời, thị vệ đã rút kiếm ra, một luồng ánh sáng lạnh lẽo chạm vào cổ Bạch Quân Nghĩa.

Cao Chiêm vô cảm nói: “Ta là tiểu hầu gia, là chiến thần của Đại Tề, mà ngươi chỉ là một cái tú tài, ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết.”

“Bạch Quân Nghĩa, nếu không muốn diệt môn, ngươi nên thức thời một chút.”

Nam Chi nhìn Cao Chiêm nói: “Ngươi chỉ có thân phận cao quý, chứ có gì cao quý hơn người.”

Cao Chiêm nhìn con gái, có lẽ trước đây tranh cãi hơi nhiều, hắn hổ thẹn với con gái, nhưng cũng không mấy kiên nhẫn, “Cha con vốn cũng không phải là người tốt, ta đúng là muốn cưỡng đoạt đấy.”

“Bạch Quân Nghĩa, ngươi chọn gia tộc hay chọn nữ nhân, ngươi chọn đi.”

Bạch Quân Nghĩa nhìn mọi người chung quanh, cha và mẹ hắn tỏ ra lo lắng, nhóm thân thích run rẩy trước đao kiếm.

Bạch Quân Nghĩa đối diện với Cao Chiêm, “Ngươi làm như vậy, có thể khiến Văn Âm hồi tâm chuyển ý được hay sao?”

Cao Chiêm nâng mí mắt lên, trong mắt có sát ý sắc bén, đối với Bạch Quân Nghĩa, hắn hận không thể lập tức xử lý cho sảng khoái.