Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 500: Gương Vỡ Lại Lành (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kim

Nam Chi nhìn thấy trên tường và trên cửa đều dán chữ hỉ, nhưng toàn bộ đại sảnh lại không có không khí vui mừng của ngày đại hỉ.

Chung quanh bị bao vây bởi những binh lính mặc áo giáp, trông rất uy nghiêm, tràn đầy sát khí.

Nam Chi bị một tỷ tỷ xinh đẹp ôm lấy, trước mặt là một người nam tử mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, chắn ngang trước mặt Nam Chi và nữ nhân.

Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Hệ thống nói tóm gọn: “Mẹ ngươi tái hôn, cha ngươi tới cướp dâu.”

Nam Chi: “Ồ ~ ồ?!”

Cô lập tức hỏi: “Tỷ tỷ thích người cha nào?”

Hệ thống: “Cha dượng tương lai.”

Ồ, đã hiểu!

Nam Chi đã lập tức biết được mình phải đứng về phe nào, cô thoát khỏi vòng tay của mẹ, tiến lên phía trước ôm lấy chân người nam tử mặc hỉ phục, la lớn: “Cha.”

Nam tử mặc hỉ phục nghe thấy một tiếng cha, cơ thể khẽ run rẩy, theo bản năng xoa đầu đứa trẻ.

Một tiếng cha này khiến toàn bộ đại sảnh im lặng, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía tiểu hầu gia!

Nam nhân mặc huyền y là Cao Chiêm nhìn về phía bánh bao nhỏ, đây là con gái hắn, trước kia hắn chán ghét đứa nhỏ này, bởi vì đứa nhỏ này được sinh ra là vì Phó Văn Âm tính kế hắn, sau một đêm dây dưa mà sinh ra.

Hắn không thèm để ý tới đứa nhỏ này, thường xuyên làm lơ nó, cho dù đứa nhỏ này có nhìn hắn mà gọi cha, hắn cũng không phản ứng lại.

Nhưng còn bây giờ thì sao, đứa nhỏ này gọi nam nhân khác là cha, thê tử và con gái hắn đều trở thành của người khác, thân thể Cao Chiêm khẽ run lên, hai mắt đỏ ngầu, giống như đã bị đả kích rất lớn.

Cao Chiêm không nhịn được nói: “Mạn Nhi, ta mới là cha của con, là cha ruột của con.”

Nam Chi đang tiếp thu cốt truyện, nghe thấy lời này, “Ngươi đối xử không tốt với ta, cha đối xử tốt với ta.”

Cao Chiêm tiến lên một bước, “Thực xin lỗi, lúc đó cha bị che mắt, cha có lỗi với con.”

“Y……” Nam Chi tỏ vẻ ghét tỏ, “Ta mới không cần một người cha ngu ngốc đâu.”

Mọi người:……

Đột nhiên có chút buồn cười.



Nam tử mặc hỉ phục nhẹ nhàng nói: “Tiểu hầu gia, hôm nay là ngày đại hôn của Bạch mỗ, tiểu hầu gia uống ly rượu mừng, mong tiểu hầu gia thành toàn cho chúng ta.”

“Thành toàn, ha ha?” Cao Chiêm hung ác nham hiểm mà cười lạnh một phen, lại nhìn về phía nữ tử mặc hỉ phục, ánh mắt thương tiếc, trái tim đau như cắt, hơi thở nóng rát.

“Văn Âm, thực xin lỗi, nàng đừng thành thân với người khác, được không?”

Phó Văn Âm ôn nhu như bích ngọc, trông cực kỳ mềm yếu, lúc này lại kiên định lắc đầu, “Chúng ta đã hòa li, ta có thể ở bên người khác.”

Hô hấp của Cao Chiêm ngừng lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, có cảm giác mong manh như thủy tinh, “Nhưng chúng ta yêu nhau như vậy, còn có con.”

Phó Văn Âm liếc nhìn đứa trẻ, đứa trẻ đang ôm chân Bạch Quân Nghĩa, vẻ mặt lưu luyến, đứa trẻ ủng hộ Bạch Quân Nghĩa, không công nhận cha ruột.

Nàng lạnh lùng nói: “Có con thì sao, ngươi cũng đâu thèm để ý tới đứa nhỏ này, thậm chí còn căm hận một đứa trẻ vô tội.”

“Ngươi cho rằng là ta tính kế ngươi mới có đứa nhỏ này, lúc hoài thai đứa nhỏ, ta cũng không biết có nên giữ lại hay không, giữ lại, đứa trẻ sẽ phải đối mặt với một người cha không chấp nhận mình, một người cha không yêu thương con bé.”

Cao Chiêm ôm ngực, máu trong cổ họng chực trào ra, lục phủ ngũ tạng bị lời nói của Phó Văn Âm làm cho đảo lộn, hắn cắn chặt khớp hàm, giọng nói nghẹn ngào, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Giọng hắn như đang cầu xin, “Văn Âm trở về cùng ta đi, chúng ta cùng trở về, ta sẽ bồi thường cho nàng, người ta yêu là nàng.”

Nam Chi tiếp thu cốt truyện xong, cả người biến thành một bức tượng đá nhỏ.

Nam Chi, người chưa từng trải qua mấy chuyện cẩu huyết, đang sửng sốt.

Câu chuyện rất đơn giản, Cao Chiêm là một chiến thần, Phó Văn Âm là con gái của một vị quan huyện nơi biên thùy, trong một lần Cao Chiêm đánh giặc bị thương được Phó Văn Âm cứu giúp, Cao Chiêm đã phải lòng nữ tử cứu giúp mình.

Hắn đưa cho Phó Văn Âm một miếng ngọc bội, bảo Phó Văn Âm chờ hắn, hắn sẽ quay về cưới nàng, sau đó quay lại quân đội.

Nam Chi hỏi câu thứ nhất: “Không phải hắn là chiến thần sao, tại sao lại yếu như vậy?”

Hệ thống: “Chiến thần cũng không phải lúc nào cũng giành thắng lợi.”

Nam Chi ồ một tiếng, lại đưa ra câu hỏi thứ hai: “Hắn bị mù sao?”

Hệ thống: “Đôi mắt bị thương.”

Nam Chi gãi đầu kết luận: “Hắn vẫn rất yếu nha!”

Sau khi Cao Chiêm thắng trận trở về, lập tức tới nhà huyện lệnh cầu hôn, muốn cưới nữ tử giữ ngọc bội.

Rất khó nhận ra Cao Chiêm, toàn thân mang dáng vẻ thoát tục của hậu duệ hoàng gia, tuấn mỹ vô song, khiến nữ tử phải mê mẩn.



Người lấy ngọc bội ra là đích tỷ của Phó Văn Âm, Phó Văn Âm vô cùng kinh ngạc, đau lòng nhìn đích tỷ và Cao Chiêm nhận nhau.

Cao Chiêm có hơi do dự, nhưng rốt cuộc cũng là tỷ muội, cũng có nét tương đồng, Cao Chiêm đồng ý thành thân với tỷ tỷ.

Nhưng đêm đó, Phó Văn Âm lại xuất hiện trên giường Cao Chiêm, có tiếp xúc da thịt với Cao Chiêm, Cao Chiêm vô cùng tức giận, nữ nhân này lại tính kế mình.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thứ nữ Phó Văn Âm này ghen ghét với tỷ tỷ có được mối nhân duyên tốt, cho nên mới câu dẫn tỷ phu tương lai.

Nam Chi đưa ra câu hỏi thứ ba: “Hắn cũng không hỏi một câu nào sao, hoàn toàn không hỏi gì?”

Hệ thống: “Hỏi, nhưng trên cơ bản nàng kia đều có thể đáp lời, có một số chi tiết quá mơ hồ, là mẹ ngươi kể cho vị tỷ tỷ kia nghe.”

Nam Chi không cảm thấy là do mẹ mình ngu ngốc, mà cảm thấy cha ngốc.

Suy cho cùng đó cũng là tỷ tỷ ruột, chảy chung một dòng máu.

Nội tâm Nam Chi thở dài cản thán: “Hắn thật ngốc, cũng thật yếu!”

Cao Chiêm tức giận đến mức muốn tát chết Phó Văn Âm, hung tợn nói: “Nếu ngươi đã muốn gả cho ta như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Đích tỷ:.......

Biến khéo thành vụng.

Tiểu hầu gia của Tuyên Uy hầu phủ đánh thắng trận trở về, nhưng cũng mang về một người thê tử, cái thê tử kia chỉ là con gái của một huyện lệnh nhỏ nơi biên thùy, còn là thứ nữ, thật là quá đáng!

Nghe nói là chưa thành thân đã bò lên giường tiểu hầu gia, có thể nói là cực kỳ vô liêm sỉ.

Đến kinh thành rồi, Phó Văn Âm bị người ta gây khó dễ, bị người khinh thường, nhà chồng khinh thường, ngay đến cả nô tài trong hầu phủ cũng bắt nạt nàng.

Cao Chiêm còn cố tình đưa cả đích tỷ đi cùng, còn nói với người nhà, nàng đã cứu hắn.

Hai tỷ muội, người trên trời người dưới đất, Cao Chiêm chưa bao giờ quan tâm tới Phó Văn Âm, cũng không bảo vệ nàng, đi tham gia yến hội, cho dù có người châm chọc Phó Văn Âm, hắn cũng thờ ơ lạnh nhạt.

Những người khác thấy thế, cũng biết được thái độ của Cao Chiêm, đối xử với Phó Văn Âm càng không khách khí, còn nói mấy lời khó nghe, nói Phó Văn Âm còn không bằng nữ tử lầu xanh, nữ tử lầu xanh còn biết giả vờ rụt rè một chút, quả thực là làm mất mặt nữ nhân.

Có không ít quý nữ ngưỡng mộ Cao Chiêm, đối với việc Cao Chiêm có thê tử thì vô cùng đau lòng.

Phó Văn Âm không thể đứng vững trước những lời chửi mắng, nàng nhìn về phía người chồng lạnh lùng của mình, vô cùng đau lòng.

Trong hoàn cảnh như vậy, Phó Văn Âm càng cố gắng đối xử tốt với Cao Chiêm hơn, hơn nữa cũng cố gắng giải thích mình chính là người kia, là người đã bên cạnh khi Cao Chiêm bị thương.

Điều chào đón Phó Văn Âm là lời chế giễu: “Ngươi thật sự nghiện cướp đồ của tỷ tỷ ngươi rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »