Chương 489: Sủng Thú (69)

Edit: Kim

Ta thấy ngươi thật sự điên rồi, có phải bị đoạt xác rồi không.

Trong lòng mọi người không ngừng chửi bới, mắng Bùi Phồn Sinh uống lộn thuốc.

Bùi Phồn Sinh nhìn mọi người, trong đầu nảy ra một ý tưởng, lập tức tung ra một tin nóng hổi: “Tiểu súc sinh kia đã ký khế ước với con gái ta, bây giờ nó chỉ là một cái linh sủng.”

Mọi người:???

ĐM?

ĐM!

Mọi người nhìn Bùi Phồn Sinh như đang nhìn một kẻ tâm thần, nhìn một người điên.

Ngươi bắt tiểu bối của tiên nhân, còn lập khế ước?

Ngươi không bị điên đấy chứ?

Cho dù tiên nhân có không thèm để ý tới đứa nhỏ này, nhưng vấn đề là, hành vi của ngươi chính là đang khıêυ khí©h đến tôn nghiêm của tiên nhân, lại còn là giẫm đạp lần thứ hai.

Ngươi đúng là can đảm!

Mọi người đồng loại lui về sau một bước, cách xa Bùi Phồn Sinh một chút, sao trước kia không phát hiện ra hắn điên như vậy đâu?

Bùi Phồn Sinh nói: “Ta có một cái kế hoạch lớn, các ngươi có muốn nghe không?”

“Muốn.” Mọi người nhất trí gật đầu, sau khi tỉnh táo lại, lại đồng loạt lắc đầu, “Không.”

Bùi Phồn Sinh nói: “Tiên nhân có lợi hại thì cũng chỉ có một mình, mà chúng ta lại có nhiều người như vậy, các ngươi muốn có phương pháp thành tiên, chi bằng lấy cái này để trao đổi….”

“Cái này……”

“Chỉ sợ không có dễ như vậy…….”

“Lỡ như nháo đến cá chết lưới rách thì sao?”

“Ta cảm thấy không ổn.”

“Không thử một lần sao biết được?”

“Cách biệt giữa Kim Đan và Nguyên Anh đã như trời với đất, sao chúng ta biết được thực lực giữa chúng ta và tiên nhân không cách biệt như trời với đất?”

Bùi Phồn Sinh bưng tách trà lên chậm rãi uống trà, lắng nghe cuộc thảo luận.

Bất luận bọn họ có đồng ý hay không, chỉ cần bọn họ có thảo luận, đã nói lên việc bọn họ có động tâm.

Bùi Phồn Sinh cảm thấy bản thân mình rất mạnh, nhưng đối mặt với tiên nhân, vẫn biết tự lượng sức mình.



Cho nên, mặc kệ như thế nào, cũng phải kéo theo vài người.

Một mình hắn không thể đối phó với tiên nhân được, nhưng có thêm mấy người, phần thắng sẽ lớn hơn một chút, cho dù cuối cùng có thất bại, vẫn phải giao tiểu súc sinh kia ra, nhưng tâm ma của Nghê Thường cũng có thể giải.

Bây giờ chắc chắn Nghê Thường đang tra tấn tiểu súc sinh kia, hắn có thể nghe thấy loáng thoáng có tiếng hổ gầm.

Bùi Nghê Thường đúng là đang tra tấn Nam Chi, nàng ta dùng thần thức đảo qua đảo lại ý thức của người khác, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, hoàn toàn không kiêng nể gì.

Nam Chi quỳ rạp trên mặt đất, gào khóc thảm thiết, vừa hấp thụ linh khí, wow, nhiều linh khí quá nha.

Bùi Nghê Thường nhìn thấy con hổ hung ác lăn qua lộn lại trên mặt đất, rêи ɾỉ la hét, trong lòng càng thêm vui sướиɠ, thậm chí còn dùng roi quất vào Nam Chi, khiến lông hổ rụng ra bay lên tứ tung, nhìn Nam Chi đau lòng muốn chết đi.

A, lông của ta!

Ta không thể biến thành một con hổ trọc được!

Sự hoảng loạn đó không khác gì một người nhìn thấy tóc mình rụng xuống từng mảng lớn.

Thật sự hét lên thảm thiết!

“Ngươi tra tấn ta, ngươi làm nhục ta, bây giờ tiểu súc sinh ngươi rơi vào trong tay ta, ta muốn ngươi phải chết.”

Trên mặt Bùi Nghê Thường hiện lên vẻ hung ác tàn nhẫn không phù hợp với độ tuổi, thời điểm tra tấn Nam Chi, trong lòng nàng ta cảm thấy rất nhẹ nhàng thư thái, sương mù vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng ta đã tan biến.

Xa xa trong sân viện Du gia, viện của gia chủ, phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết, đau đớn đến cực điểm, tới mức vô nhân đạo, kèm theo đó là tiếng đồ vật vỡ vụn.

Người Du gia tập trung bên ngoài chủ viện, nghe tiếng kêu rên bên trong, trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng và hoảng sợ.

“Hạo ca, gia chủ làm sao vậy?”

“Có phải gia chủ bị thương rồi không?”

Thực lực của gia chủ đã đạt tới Nguyên Anh, người nào có thể khiến hắn bị thương, hơn nữa đau đến mức rêи ɾỉ như vậy, là loại vết thương gì, thật đáng sợ, không thể khống chế được mà kêu rên.

Du Hạo cũng bối rối lắc đầu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn không nhịn được mà nhìn về phía Du Chiêu, khuôn mặt Du Chiêu lộ vẻ lo lắng, hơn nữa trông hắn vô cùng gầy gò.

Dáng vẻ hậm hực chán nản như vậy của Du Chiêu không phải là điều Du Hạo muốn nhìn thấy, hắn không ngờ con hổ kia lại làm ra chuyện như vậy.

Tiểu hổ mang đến cho Du Chiêu tổn thương quá lớn, còn khiến Du gia chọc phải Bùi gia, Bùi gia ấy à, đối với Du gia mà nói, chính là quái vật khổng lồ.

Bây giờ không biết tại sao đại bá lại bị thương, nếu đại bá xảy ra chuyện gì, làm sao Du Chiêu có thể chịu đựng được.

Tuy nói ông trời giao cho mỗi người một trọng trách, trước tiên phải chịu đựng gian khổ, nhưng nỗi đau có tồn tại, thật sự phải cảm nhận nó, những nỗi đau đó như những lưỡi dao chậm rãi tra tấn con người.

Lần đầu tiên Du Hạo không cảm thấy ghen tị với những gì Du Chiêu có.

Toàn bộ Du gia đều trầm xuống, không biết khi nào mới có thể kết thúc, bây giờ tâm mọi người đều đã tan vỡ.

Du gia, nếu không thể khôi phục lại.



Một lúc lâu sau, Du Hồng mới từ bên trong đi ra, sắc mặt hắn tái mét, đây là lần đầu tiên Du Hạo nhìn thấy cha mình như vậy, khuôn mặt bi phẫn đến mức tái xanh.

Du Chiêu lập tức tiến lên hỏi: “Tam thúc, tam thúc, cha ta thế nào rồi?”

Du Hồng chỉ nói: “Thần thức bị thương hơi phiền phức một chút, sẽ khỏe lên thôi.”

Du Chiêu hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn đi vào thăm cha, nhưng lại bị Du Hồng ngăn lại, “Đừng đi vào quấy rầy cha ngươi, để cha ngươi nghỉ ngơi.”

Du Chiêu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nhưng Du Hạo hoàn toàn không tin lời cha nói, tình huống của đại bá chắc chắn còn tệ hơn, hắn đi theo sau cha mình, chờ tới lúc về tới sân mới hỏi: “Cha, tình hình của đại bá không ổn sao?”

Da mặt Du Hồng co rút, hắn xoa xoa huyệt thái dương, vô cùng mệt mỏi, “Không sao, con chăm chỉ tu luyện đi, chuyện của người lớn, con vẫn là trẻ con, đừng lo lắng.”

Bảo hắn nói hắn cũng không biết phải nói thế nào, nói Du Tĩnh đột nhiên bị người ta lập khế ước, cũng không biết là đã trở thành nô ɭệ của ai mà được sao.

Một người đang ngồi trong nhà, đột nhiên lại biến thành nô ɭệ, thật là nực cười.

Du Hồng suy đoán là thủ đoạn của Bùi gia, Bùi gia không chịu buông tha cho Du gia, nhưng trực tiếp biến một gia chủ trở thành nô ɭệ, bá đạo dã man, lại ngạo mạn làm nhục người ta như vậy.

Du Hồng cảm thấy ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, tất cả mọi việc đều quá mức.

Du Hồng hoài nghi mình đã tu sai rồi, những gì hắn nhìn thấy được đều sai.

Du Hạo còn muốn hỏi thêm, Du Hồng nói thẳng: “Đừng hỏi nhiều, nỗ lực tu luyện đi.” Như vậy mới có thể tồn tại được trong cái thế giới tàn khốc này.

Trong lòng Du Hạo nặng trĩu, “Cha, Du gia chúng ta…….”

Du Hồng nói: “Du gia sẽ không sao.”

Du Hồng đột nhiên đứng lên, mở một cánh cửa tủ ra, trong đó có một thông đạo, “Nếu Du gia thật sự xảy ra chuyện gì, con phải nhanh chóng rời đi, bất luận thế nào, cũng phải lưu lại một sợi huyết mạch của Du gia.”

Du Hạo:……

Không phải cha nói Du gia sẽ không sao sao, tại sao vừa quay đầu đã bảo con chạy trốn?

Còn nói là không có chuyện gì, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Du Hồng thở dài, “Từ lúc bắt đầu ta đã nhìn sai rồi, con hổ kia sai, tiên cốt của Du Chiêu cũng sai….”

Du Chiêu, Du Chiêu……

Chỉ mới là một đứa trẻ mười tuổi, Du gia không chờ nổi, không kiên trì được tới lúc ấy.

Lòng người trong Du gia hoảng loạn, đắc tội Bùi gia, có khi nào Bùi gia sẽ hủy diệt toàn bộ Du gia không.

Du gia có không ít thành viên mất tích, đặc biệt là trẻ con, nhưng mọi người cũng không ai nói gì thêm.

Người lớn có thể chết, nhưng trẻ con thì không được, ít nhất cũng phải để một ít tia lửa của Du gia tràn ra bên ngoài.