Chương 448: Sủng Thú (28)

Edit: Kim

Du Chiêu không biết sự phản kháng trong lòng tiểu hổ, vừa trầm tư vừa nói: “Ngươi là hổ, còn là nữ, cho nên, gọi là Hổ Nữu được không?”

Nam Chi không đồng ý cũng không phản đối, dù sao thì chỉ là một cái tên mà thôi, ngươi vui là được.

Nhưng Du Chiêu còn cố tình liên thanh hô: “Hổ Nữu, Hổ Nữu, Hổ Nữu……”

Nam Chi cảm thấy cái tên này cũng rất có lệ giống cái tên Đại Nha Nhị Nha.

Còn không hay bằng tên Phong Dực Thần Hổ đâu.

Bị tẩy não bởi cái tên Hổ Nữu, Nam Chi đáp: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, đừng hô lên nữa.”

Du Chiêu hỏi: “Ngươi có thích cái tên này không?”

Nam Chi:……

Ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao?

Nam Chi có lệ nói: “Thích, thích.” Đó là tên của tiểu Hồ tỷ tỷ, sau này vẫn có thể sửa tên.

Du Chiêu rất vui, cảm thấy cuộc đời mình có được một người bạn như tiểu hổ là một điều vô cùng hạnh phúc.

Lúc có thời gian rảnh rỗi, Du Chiêu sẽ đưa Nam Chi lên núi đi săn, để Nam Chi tùy ý chạy nhảy, bay lượn trong rừng.

Nhìn thấy tiểu hổ vui vẻ như vậy, Du Chiêu cũng vui vẻ hỏi Nam Chi: “Bay lượn có cảm giác như thế nào?”

Trong lòng Nam Chi lập tức thắt lại, ta vẫn là một đứa trẻ, ngươi muốn cưỡi ta sao?

Ngươi đừng có phát rồ nha!

Ta không chở nổi ngươi đâu!

Nam Chi nói: “Ngươi muốn bay thì nỗ lực tu luyện đi, đến lúc đó ngươi có thể ngự kiếm phi hành.”

Du Chiêu cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không nghĩ tới việc cưỡi tiểu hổ, nghe thấy lời tiểu hổ nói, hắn liên tục gật đầu, “Ừm ừm ừm, ta sẽ cố gắng tu luyện, đến lúc đó chúng ta cùng nhau bay.”

Chỉ cần không cưỡi ta, thế nào cũng được, Nam Chi cổ vũ Du Chiêu: “Đúng vậy, đúng vậy, bay lên rồi, mọi vật đều ở dưới chân, gió thổi bên tai, giống như đang nói chuyện với ai đó.”

Du Chiêu bày ra vẻ khao khát, như thể vừa được uống một thùng canh gà béo ngậy, “Ta nhất định phải nỗ lực tu luyện.”

Du Chiêu cùng Nam Chi chơi trò săn bắt một lúc, sau đó chuẩn bị đi đến hồ nước lạnh ngâm mình.

Bây giờ Du Chiêu có thể tu luyện, ngâm mình trong hồ nước lạnh cũng là nhiệm vụ bắt buộc, ngày nào Du Chiêu cũng tới ngâm mình một lúc.



Thời điểm bắt đầu chỉ có thể kiên trì được mười lăm phút, lâu hơn sẽ làm cơ thể bị thương, những lần sau, thời gian dần dần dài ra.

Một người một hổ tới hồ nước lạnh, không vừa khéo chính là, hồ nước lạnh lúc này đang có rất nhiều đệ tử run rẩy ngâm mình.

Trong đó có Du Hạo.

Du Hạo liếc nhìn Du Chiêu và tiểu hổ, bình tĩnh nói: “Chiêu đệ, có muốn cùng ngâm không?”

Những đệ tử khác nhìn Du Chiêu, lại nhìn con hổ có bộ lông ngày càng dài ra, hai cánh ngày càng lớn, đều hừ mũi một tiếng.

Nam Chi nhìn thấy Du Hạo, vui vẻ cởi mở chào hỏi: “Du Hạo, Du Hạo……”

Du Hạo liếc nhìn Du Chiêu không có phản ứng gì, liền biết Du Chiêu không nghe thấy giọng nói của Tiểu hổ.

Cảm giác lén lút ngay trước mặt, đồng thời có cảm giác cấm kỵ và hưng phấn của phản bội.

Du Hạo không khỏi đưa tay lên môi ho khan một tiếng, lại hỏi: “Chiêu đệ, có muốn cùng xuống không?”

Du Chiêu do dự một chút, nhìn về phía các đệ tử đã cởϊ áσ, toàn thân trắng nõn, có chút không vui.

Du Thời âm dương quái khí nói: “Hạo ca, Chiêu đệ người ta không muốn ngâm cùng chúng ta đâu, đừng miễn cưỡng.”

Du Chiêu bị chèn ép như vậy cũng không tức giận, liền ôm tiểu hổ ngồi bên cạnh, chờ những người này ngâm xong, hắn sẽ xuống sau.

Nam Chi nói với Du Chiêu: “Để ta xuống đi, ta muốn chơi khăm bọn họ.”

Du Chiêu ấn Nam Chi xuống, “Đừng, không cần, ta đã quen rồi.”

Nam Chi nhảy ra khỏi ngực Du Chiêu, “phịch” một tiếng, nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, nước bắn tung tóe, mấy đệ tử không nhịn được mà co rúm lại một chút.

Chết tiệt!

Lạnh quá!

Được bao phủ bởi lớp lông dày, Nam Chi chỉ cảm thấy hơi ớn lạnh.

Nhưng để lâu vẫn cảm thấy rét lạnh.

Nam Chi giống như một con chó cào đất mà cào tung trong hồ nước lạnh, cào một lúc lại cào đến mấy đệ tử, mấy đệ tử sợ đến mức kêu lên một tiếng, đều biết là tiểu hổ này cố ý.

Vật nhỏ này trước kia đáng yêu như vậy, sau khi đi theo Du Chiêu, trở nên thật đáng ghét.

Đôi cánh nhỏ của cô không ngừng nghịch nước, nước tràn khắp nơi, Nam Chi tập trung vào Du Hạo, móng vuốt vẫn luôn cào vào Du Hạo ở dưới nước.



Du Hạo cũng biết tiểu hổ đang đùa giỡn với mình, cào cũng không mạnh, chính là giả vờ chọc mình trước mặt Du Chiêu, nó thật ra cũng không nghịch ngợm tới vậy.

Dưới nước, tay hắn cũng lôi kéo móng vuốt của Nam Chi, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn bị cánh của Nam Chi hắt đầy nước.

Du Chiêu nhìn cảm thấy có chút không phải phép, nhưng trong lòng lại rất vui, có người có thể trắng trợn mà thiên vị hắn, đây là loại thiên vị khiến Du Chiêu vô cùng vui vẻ.

Không phải là cha không yêu thương hắn, cha rất thương hắn, nhưng cha là gia chủ, còn có những trách nhiệm khác, có những lúc cần phải công bằng công chính.

Tiểu hổ lại không có nhiều băn khoăn như vậy, muốn làm gì thì làm đó.

Ngâm mình đủ rồi, các đệ tử lần lượt đứng dậy, không muốn ngâm thêm dù chỉ một giây, run run rẩy rẩy mặc quần áo vào, Nam Chi cũng lên bờ, lắc lắc một thân nước, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Mọi người:……

Thật không đáng yêu chút nào.

Nam Chi nhìn bóng lưng Du Hạo, nói: “Hẹn gặp lại, buổi tối ta tới tìm ngươi.”

Du Hạo:……

Cũng không biết khi nào tới, buổi tối hôm nay còn phải đợi nó.

Du Chiêu cởϊ áσ trên ra, xuống hồ nước lạnh, Nam Chi không có xuống nước, mà phơi bộ lông ướt dầm dề dưới ánh nắng.

“Ha ha ha……” Du Chiêu dưới hồ nước lạnh bị đông lạnh tới mức hai hàm răng đánh lập cập, trên người phủ một tầng sương giá, Nam Chi quay đầu lại, thấy Du Chiêu như vậy, hoảng sợ.

Những đệ tử khác ngâm trong hồ nước lạnh cũng không xuất hiện sương giá, Nam Chi vội vàng hô: “Du Chiêu, Du Chiêu……”

Du Chiêu giống như đã mất ý thức, Nam Chi tức khắc cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi, nếu Du Chiêu xảy ra chuyện gì, cha Du Chiêu sẽ gϊếŧ chết cô.

Nam Chi nhảy xuống hồ, dùng sức lay Du Chiêu, nhưng cả người Du Chiêu đã cứng ngắc, xong rồi, đã đông cứng rồi.

Nam Chi vừa lăn vừa bò chạy về Du gia, báo tin cho Du Tĩnh, lay ống quần Du Tĩnh.

Du Tĩnh nghe thấy tiếng kêu bén nhọn của tiểu hổ, rất lo lắng, sắc mặt thay đổi, theo con hổ nhỏ tới hồ nước lạnh, nhìn thấy trên người con trai phủ đầy sương giá, lập tức dùng linh lực kéo hắn ra khỏi hồ nước lạnh lẽo, ôm vào trong lòng.

Du Chiêu bị đông cứng như một tượng băng, cả người không có chút hơi ấm nào.

Du Tĩnh vội vàng ôm con trai về tới Du gia, Nam Chi đi theo sau, nhìn mặt hồ lạnh lẽo sủi bọt khói, không biết là khói lạnh, hay là vì nóng.

Nam Chi vươn móng vuốt sờ thử vào làn nước, vừa chạm vào đã lập tức lắc mạnh móng vuốt, ai da, bỏng chết ta rồi.

Sao hồ nước lạnh lại đột nhiên nóng như vậy?

Cô đứng bên cạnh hồ nước lạnh, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào hồ nước lạnh, nhìn một hồi, cũng không nhìn ra cái gì, trên đầu đầy dấu chấm hỏi, vỗ cánh bay đi.