Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 427: Sủng Thú (7)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kim

Du Chiêu luôn không ra khỏi cửa, lần này nhìn thấy Du Chiêu bước ra từ thú uyển, Du Hạo có chút chần chờ, lập tức nói: “Chúng ta cũng vào thú uyển xem thử đi.”

“Hạo ca, vào thú uyển làm gì?” Rất nhiều người coi Du Hạo là thiên lôi chỉ đâu đánh đó, nghe thấy hắn muốn vào thú uyển, vẻ mặt đều không vui.

Trong cuộc sát hạch mỗi tháng của gia tộc, đều phải chiến đấu với yêu thú, có thể nói yêu thú là bóng ma trong lòng các đệ tử Du gia.

Du Hạo liếc nhìn Du Chiêu, nói: “Nói không chừng là có yêu thú tốt nào đó, nghe nói có yêu thú mới sinh con, đi xem thử xem.”

Du Chiêu nghe thấy bọn họ muốn vào thú uyển, sắc mặt lập tức trở nên hoảng hốt và lo lắng, chỉ có thể đi theo phía sau bọn họ vào thú uyển.

Du Hạo bật cười một tiếng, xem ra thú uyển có quỷ.

“Này, một con hổ con có cánh.”

“Hạo ca, ca nhìn xem, đây là loại yêu thú gì?”

Mọi người đều chú ý tới con thú trong l*иg sắt nhỏ, những yêu thú khác đều là bộ dạng hung tợn dọa người, mà yêu thú này lại có bộ lông xù xù, vừa nhỏ vừa đáng yêu, lúc ngủ đôi cánh còn run lên hai cái.

Một đám thiếu niên sao có thể chống cự lại thứ đáng yêu như vậy được, cho dù có tỏ ra không thèm để ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu hổ.

Ngay cả lúc ngủ cũng thật đáng yêu, khiến trong lòng người ta gào rú.

Du Hạo ngồi xổm xuống bên cạnh l*иg sắt, kinh ngạc đánh giá tiểu hổ, hắn hỏi Triệu quản sự: “Triệu thúc, đây là loại yêu thú gì?”

Triệu quản sự nhìn mấy thiếu niên, trong lòng nói thầm, một đám tổ tông tới rồi.

Đặc biệt là người cầm đầu Du Hạo, vẫn là người đứng đầu lứa thế hệ này, Du Chiêu không thể tu luyện, tất nhiên không thể kế thừa chức vị gia chủ, rất có khả năng Du Hạo sẽ là gia chủ thế hệ tiếp theo.

Triệu quản sự theo năng nhìn về phía Du Chiêu đang lo lắng sốt ruột, vẫn có khuynh hướng thiên vị Du Chiêu hơn, nói với thiếu niên tuấn lãng: “Là Phong Hổ.”

Không nói thẳng là Phong Dực Thần Hổ.

Du Hạo vừa nghe thì nói thẳng: “Vậy Triệu thúc có thể cho ta con hổ con này không?”

Triệu quản sự:……

“Không được.” Du Chiêu nói trước, hắn chắn trước mặt l*иg sắt, ngăn chặn ánh mắt của đường huynh Du Hạo.

Du Hạo nhìn tiểu đường đệ, hỏi: “Tại sao?”

Du Chiêu không tìm được lý do, lo lắng tới mức trên trán đổ mồ hôi, “Đây, đây là hổ của ta.”



Du Hạo lạnh nhạt nói: “Yêu thú ở thú uyển đều là của Du gia, là đệ tử của Du gia, ai cũng có thể cạnh tranh.”

“Chỉ cần yêu thú này còn ở thú uyển, thì không phải của ngươi.”

Du Chiêu thật sự rất thích con yêu thú này, chỉ cần nhìn thấy nó, trong lòng hắn đã cảm thấy ấm áp, dễ chịu, “Ta cho nó ăn, nó thân cận với ta.”

Du Hạo cũng thích nó, “Nếu nó thật sự thân cận ngươi, thì bây giờ nó đã không còn ở trong thú uyển.”

Rốt cuộc thì Du Chiêu cũng còn nhỏ tuổi, thấy con vật mà mình yêu thích sắp bị cướp đi rồi, không nhịn được nói: “Hạo ca, ngươi thật sự muốn cướp đi mọi thứ của ta sao?”

Di Chiêu biết trưởng bối và đồng bọn đồng trang lứa trong gia tộc đều thích Du Hạo, thường xuyên đem Du Hạo ra so sánh với hắn, trong lòng Du Chiêu không phải là không có cảm giác.

“Đường đệ, ngươi đã nói như vậy thì ta và ngươi phải nói cho rõ, cái gì mà ta cướp đồ của ngươi.” Sắc mặt Du Hạo trở nên sắc bén, rất có khí thế.

Hắn nhìn đường đệ thấp hơn mình một cái đầu, “Đồ ta có được đều là do ta vất vả tu luyện mà có, là điểm tích lũy của các nhiệm vụ gia tộc mà có được, cướp cái gì, cướp cái gì.”

Những con cháu khác trong gia tộc đứng phía sau Du Hạo cũng lên tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, Hạo ca nỗ lực chăm chỉ tu luyện, đâu có như ngươi, có được tất cả mọi thứ mà không cần phải làm gì, chỉ bởi vì ngươi là con trai của gia chủ.”

“Chúng ta còn chưa ấm ức thì thôi, có người còn lải nhải chúng ta cướp mất đồ của hắn.”

Du Chiêu bị một đám người chỉ trích cũng không thể phản bác, khuôn mặt hắn tức đến đỏ bừng.

Triệu quản sự không thể không lên tiếng, nói: “Muốn yêu thú nhận chủ không phải chuyện dễ dàng, các ngươi ở đây tranh cãi, còn không bằng nghĩ cách khiến yêu thú nhận chủ đâu.”

Có người nói: “Không phải có Ngự Thú Phù sao, có thể dùng Ngự Thú Phù không?”

Triệu quản sự lắc đầu nói: “Ngự Thú Phù sẽ làm yêu thú trở thành con rối, không còn linh hoạt, cần phải ra mệnh lệnh.”

“Điều khiển được yêu thú thực sự là tâm linh tương thông, yêu thú hoàn toàn tin tưởng chủ nhân.”

Nam Chi đang ngủ ngon lành, bị mấy người cãi cọ ầm ĩ đánh thức rồi, hai chi trước của cô không nhịn được mà kéo lỗ tai xuống, nhưng vẫn bị đánh thức.

Làm cái gì vậy, làm cái gì vậy, sao không đi ra chỗ nào xa xa mà cãi nhau, nơi này hết tiếng yêu thú gào rống, bây giờ lại có mấy người cãi nhau.

Ôi, nhiều người quá, Du Chiêu cũng ở đây!

“Hạo ca, Hạo ca, tỉnh rồi, tiểu hổ tỉnh dậy rồi.”

Mọi người đều nhìn về phía tiểu hổ, trước mặt mọi người, tiểu hổ nhàn nhã duỗi người một cái, sau đó lại nằm xuống, ở trong l*иg nhìn một đám ca ca.

Nhiều người như vậy, lại không có lấy một người mang đồ ăn tới, ε=(ο`*))) hừ, cô lại đói bụng, sữa chỉ là nước, một lúc đã lại đói bụng.



Nam Chi muốn ăn thịt, hàm răng ngứa ngáy, muốn cắn cái gì đó, thậm chí còn muốn gặm l*иg sắt.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên trước dáng vẻ đáng yêu của tiểu hổ, mọi người vây quanh Triệu quản sự, liên thanh gọi Triệu thúc, hỏi phải làm thế nào tiểu hổ mới chọn mình.

Nam Chi nghe một lúc mới nhận ra những người này đều cưỡi người cô, đều muốn làm chủ nhân của cô, đều có ý đồ xấu.

Ít nhất phải cho ta ăn chút gì nha, ta đói bụng.

Lấy đồ ăn dụ dỗ ta nha!

Nam Chi vừa gặm l*иg sắt, vừa nhìn Du Chiêu, sắc mặt Du Chiêu rất khó coi, đến cả Nam Chi cũng có thể nhìn ra.

Triệu quản sự bị một đám trẻ choai choai vây lấy, nhìn Du Chiêu cô đơn đứng bên kia, nói với bọn họ: “Đến gần nó nhiều một chút.”

“Khiến nó quen với sự có mặt của ngươi là được.”

Triệu quản sự không nói tới chuyện cho tiểu hổ ăn.

Xem ra chuyện về Phong Dực Thần Hổ không thể giữ bí mật được lâu.

Du Hạo nhìn hổ con trong l*иg sắt, quá nhỏ, hoàn toàn không có sức uy hϊếp, cho nên muốn chạm vào một chút, bộ lông xù xù đó khiến người ta không thể khống chế được.

Nam Chi trực tiếp giơ móng vuốt cào một cái, chớ có sờ ta.

Không cho ta ăn, còn muốn sờ ta, ngươi cút.

Du Chiêu nhìn tiểu hổ cào người, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt cũng thả lỏng ra một chút, tuy rằng tiểu hổ không thân cận hắn, nhưng cũng không thân cận người khác.

Du Hạo đầu tiên là nhìn đường đệ, lại cúi đầu nhìn mu bàn tay bị móng vuốt cào một đường rớm máu, cũng không tức giận, còn cười nói: “Thật hoang dã.”

Du Hạo nói: “Vật nhỏ, ta rất thích ngươi, ngày mai ta lại tới thăm ngươi.”

Nam Chi bất hạnh không thể nói chuyện, nếu có thể nhất định cô sẽ nói, mang cho ta chút đồ ăn nha!

Triệu quản sự đuổi nhóm người đi rồi, có bọn họ ở đây, linh khí trong cơ thể tản ra, khiến lũ yêu thú trong thú uyển trở nên xao động.

Du Chiêu bước đi nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía tiểu hổ trong l*иg sắt, Nam Chi đối mắt với hắn, trên khuôn mặt tái nhợt của Du Chiêu hiện lên một tia đỏ bừng.

Nó nhìn ta, nó nhìn ta.

“Chiêu đệ nguyện ý ra khỏi sân, hóa ra là bị tiểu hổ dụ ra.”

“Ngày nào Chiêu đệ cũng ở trong sân viện, tin tức cũng thật nhanh nhạy…..” Du Hạo nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »