Chương 422: Sủng Thú (2)

Edit: Kim

“Thang Tuyết luôn tìm kiếm từ bên ngoài, đặt cảm giác an toàn ở bên ngoài, cô ta nhất định phải nhìn thấy cha mẹ của Khương Mỹ Bảo thê thảm thì mới cảm thấy an toàn.”

“Loại tích cách này, có thể sống tốt nhất thời, nhưng sao có thể duy trì được lâu?”

“Cô ta thậm chí còn không thèm chứng thực xem mình đang sống một cuộc sống tốt đẹp thì Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh có thể sống tốt hay không, càng lún càng sâu, cũng là vì chột dạ, cảm thấy cuộc sống của mình là đi trộm của người khác mới có.”

“Bảo bảo, có nghe ra cái gì không?”

Nam Chi:……

Đến rồi, đến rồi, lại giao bài tập rồi.

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Có chuyện gì nhất định phải nói ra.”

Hệ thống:???

Không cần trả lời đúng đáp án như đúc, nhưng ít nhất cũng phải có chút liên quan chứ.

Hệ thống hỏi: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”

Nam Chi: “Nếu dì Thang Tuyết nói thẳng là tôi không thích cô chỉ đạo tôi, có lẽ trong lòng cũng sẽ thoải mái, mà mẹ của Mỹ Bảo cũng sẽ biết được, người ta không thích cô giúp, cô không cần làm nữa.”

Hệ thống: “…… Không phải ai cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình giống như ngươi, có vài lời không dễ mở miệng.”

“Có một số lời nói ra giống như đi ra ngoài mà không mặc quần áo vậy, sẽ bị người ta đánh giá, bình phẩm.”

“Cho dù có mặc một bộ quần áo kỳ quặc một chút, thậm chí mặc ít quần áo hơn một chút, cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, có vài lời nói không thể nói nên lời, cả đời cũng không thể nói ra.”

“Phức tạp quá nha.” Nam Chi cảm thán, đem tiền xu ném vào trong bình thủy tinh, cô ôm gấu bông nhỏ, vô cùng vui vẻ nói: “Gấu bông nhỏ gấu bông nhỏ, chị rất nhớ em.”

“Ca ca, ca ca, ta muốn mua quần áo cho gấu bông nhỏ.” Nam Chi hứng thú bừng bừng nói với hệ thống.

Mới vừa nãy còn thảo luận một số vấn đề nặng nề, vừa quay đầu đã bắt đầu chơi Kỳ Tích Noãn Noãn (tên một game thời trang), bắt đầu chơi trò hóa trang.

Hệ thống: “Nhìn xem ngươi có đủ điểm hay không trước đi.”

Nam Chi: “Xem đi.”

Số hiệu: 1

Họ tên: Quý Nam Chi

Tuổi: 3

Cấp bậc: Sơ cấp

Điểm tích phân: 300

Điểm kinh nghiệm EXP: 1600+500



Giá trị linh hồn: 100

Giá trị mị lực: 80+5

May mắn: 50+5

Trí tuệ: 45+5

Thể lực: 15+5

Danh vọng: 800+200

Công đức: 200

Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.), nói là làm ngay ( cấp thấp: mang bản chất miệng quạ đen, có tỷ lệ gϊếŧ chết quân địch, nhưng cũng có tỷ lệ gϊếŧ chết quân ta, có thể thăng cấp.)

Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ, Đứa con hoang dã của bầu trời (Hướng đi hoang dã là hành trình trở về tâm linh và là hành trình tìm về cội nguồn.), Ngôi sao nhỏ (Một ngày nào đó, ngôi sao vừa nhỏ vừa đen này sẽ tỏa sáng lấp lánh, lộng lẫy bắt mắt.)

Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vị diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ!), gấu bông nhỏ (Đồ chơi của trẻ con, gánh vác đủ loại cảm xúc của trẻ con.)

Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ vị diện, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 500 điểm tích phân, 20 điểm thuộc tính, 200 điểm danh vọng.

Nhận được lời chúc phúc của Khương Mỹ Bảo: Ngôi sao nhỏ (Một ngày nào đó, ngôi sao vừa nhỏ vừa đen này sẽ tỏa sáng lấp lánh, lộng lẫy bắt mắt.)

Nam Chi nhìn thấy danh hiệu Ngôi sao nhỏ, cười hỏi: “Là Mỹ Bảo cho ta sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy, là vì ngươi được rất nhiều khán giả yêu thích, cô bé rất vui.”

Rốt cuộc thì trong cốt truyện, cô bé Khương Mỹ Bảo đã phải chịu đựng rất nhiều lời nhục mạ ác ý.

Nam Chi nói: “Ca ca, ca ca thay ta nói lời cảm ơn với Mỹ Bảo nha.”

Hệ thống ừm một tiếng, Nam Chi lập tức hỏi: “Ta có đủ điểm để mua đồ không?”

Hệ thống: “Không có kích cỡ của gấu bông nhỏ, tuy nhiên có thể đặt làm.”

Nam Chi tò mò hỏi: “Đặt làm, ai làm vậy, còn có người may quần áo cho gấu bông sao?”

Hệ thống: “Đưa tiền, đưa điểm tích phân, đưa điểm công đức, sẽ có người làm.”

Nam Chi giơ gấu bông nhỏ lên, “Làm, làm, ta muốn làm cho gấu bông nhỏ.”

Chỉ có trẻ con mới hao phí điểm tích phân ở mấy thứ không quan trọng này, nó nói: “Ngươi có thể giao tiếp với người chế tác.”

Nam Chi nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một cái giao diện trò chuyện, một giọng nói từ bên kia truyền đến, Nam Chi vội vàng nói ra yêu cầu của mình.

Huyên thuyên trao đổi hồi lâu, sau khi kết thúc, Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, bên kia có phải là con người không?”

Hệ thống: “Đúng vậy, là con người giống ngươi.”



Nam Chi đột nhiên nói: “Ca ca, ta muốn gặp ngươi, ngươi nhất định là ca ca tốt nhất.”

Hệ thống: “Còn chưa phải lúc, bây giờ ngươi mới chỉ là một nhiệm vụ giả sơ cấp.”

Nam Chi: “Ta phải làm thế nào mới có thể gặp ngươi?”

Hệ thống: “Nỗ lực làm việc nhiều hơn.”

Nam Chi thở dài, cuộc sống thật không dễ dàng!

Phải làm việc thật chăm chỉ mới có thể gặp được người khác, oa oa oa.

Nam Chi cảm thấy hiện tại mình không thể nhìn thấy hệ thống, cũng không thể nhìn thấy cha mẹ mình.

Trái tim nhỏ bé của cô tràn đầy mê mang cùng bất an, có khi nào cô sẽ không bao giờ gặp được không.

Không gặp được cũng chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ, Nam Chi nhanh nhẹn bò lên giường, thuần thục tự dỗ mình đi ngủ, hệ thống cũng không phát ra tiếng động nào nữa, không biết có còn ở đó nữa hay không.

Khi Nam Chi tỉnh dậy, nhìn thấy không gian là một mảng trắng như tuyết, khiến cô căn bản không biết bây giờ là khoảng thời gian nào.

Nam Chi dụi mắt nói: “Ca ca, ta muốn có ngày và đêm, còn muốn có hoàng hôn và ánh mặt trời.”

Hệ thống:……

Nó bất đắc dĩ nói: “Có muốn có thêm chút cây cỏ không?”

Nam Chi vỗ tay, “Được nha, được nha, ta muốn, ta muốn.”

Ngay sau đó, không gian bắt đầu thay đổi diện mạo, không gian nho nhỏ có trời có đất, còn có treo một mặt trời giả.

Nam Chi hài lòng nhìn không gian, liên tục cảm ơn hệ thống, cái miệng nhỏ kia giống như được tẩm đường, ngọt đến rùng mình.

Hệ thống không chịu được nữa nói: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi có muốn làm nhiệm vụ không?”

Nam Chi gật đầu, “Được được.”

Cô trả lời rất kiên quyết, hệ thống ca ca đã giúp cô thay đổi nhiều như vậy, cô cũng muốn nỗ lực làm nhiệm vụ, sớm ngày có thể trở về gặp lại cha mẹ, cũng có thể sớm gặp được hệ thống ca ca.

Sau cảm giác choáng váng không trọng lượng quen thuộc, từng cơn gió lạnh ập vào mặt Nam Chi, cô khó khăn mở mắt ra.

“Wow, wow, ca ca, ta đang bay, ta đang bay, ta bay cao quá.” Giọng Nam Chi vừa sợ hãi lại vừa kinh ngạc, đặc biệt là khi nhìn thấy núi sông đều ở dưới chân mình.

“Hổn hển, hổn hển……” Một đôi cánh đập mạnh, vù vù thổi qua, Nam Chi giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, toàn thân choáng váng, không nhịn được mà phát ra một tiếng….. Mèo kêu.

Nam Chi bị gió thổi mạnh đến mức lông tơ trên mặt bay tứ tung, hầu như không thể mở được đôi mắt ra, cảm giác như đang bị người ta ngậm trong miệng, cơ thể còn bị ném tới ném lui, Nam Chi sợ tới mức cuộn tròn cơ thể của mình lại.

Nhìn từ mặt đất, sẽ nhìn thấy một con hổ khổng lồ đang dang rộng đôi cánh mọc ra từ xương sườn, đôi cánh rất dài rất đẹp, thời điểm vỗ cánh, tạo ra một cơn gió cực lớn, tự do bay lượn trên không trung.

Nhìn kỹ, sẽ phát hiện đôi cánh của con hổ bay hơi loạng choạng, đang bay một cách khó khăn.

Con hổ bay tới đâu, nơi đó xuất hiện một đám người mặc áo choàng, giống như đang truy đuổi con hổ khổng lồ.