Chương 415: Nhân Sinh Đối Lập (67)

Edit: Kim

“Anh ấy sẽ giúp tôi, lần này anh ấy giúp tôi, lần sau anh ấy có còn giúp tôi không?” Thang Tuyết nhìn người đại diện, “Trong lòng anh ấy bây giờ nhất định cảm thấy tôi rất phiền phức.”

Người đại diện:……

Hắn giúp cô giải quyết sự việc, chẳng lẽ có một chút cảm xúc cũng không được phép có?

Cung tổng cảm thấy mệt mỏi cũng là chuyện bình thường, gần đây Thang Tuyết xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia.

Giúp cô làm việc không thể có cảm xúc, giúp cô làm việc còn phải cảm thấy biết ơn cô sao?

Người đại diện không nhịn được mà nghĩ, Thang Tuyết thật sự không biết đủ, vô ơn.

Nhưng lời này người đại diện cũng không dám nói ra, nếu nói ra, Thang Tuyết sẽ tức chết!

Sau khi báo án, cảnh sát nhanh chóng triệu tập Thang Tuyết tới đồn cảnh sát, trong lòng Thang Tuyết rất sợ hãi, sợ nếu những chuyện này được xác định, sự nghiệp của cô sẽ xong đời.

Cô không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ bản thân vô dụng, trong tay không có bất cứ thứ gì, giống như kiếp trước.

Đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, Thang Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cũng vô ích, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Thang Tuyết cũng đăng trên weibo: “Chúng ta gặp nhau ở tòa @Khương Tấn Ngôn.”

Khương Tấn Ngôn nhanh chóng trả lời: “Được thôi @Thang Tuyết.”

Thang Tuyết: “Chuyện không phải tôi làm tôi sẽ không thừa nhận, tôi tin sẽ có kết quả công bằng @Khương Tấn Ngôn.”

Khương Tấn Ngôn: “Tôi cũng tin sẽ có kết quả công bằng, sao, cảnh sát chưa nói với cô người trong video có phải là cô hay không sao @Thang Tuyết.”

Hai người cứ như vậy mà ngày càng đi xa, nói đúng ra là bắt đầu tranh cãi, cư dân mạng xem vô cùng thích thú, hận không thể khiến bọn họ xông lên đánh nhau.

Người đại diện nhìn thấy cảnh này, chỉ muốn hô lên một tiếng tổ tông, tổ tông của tôi ơi!!

Cung tổng nói cô chú ý tới Thang Tuyết, không cho Thang Tuyết lên mạng nói lung tung.

Nếu cảnh sát đã triệu tập thì hơn phân nữa đã xác định người trong video là Thang Tuyết.

Kết quả Thang Tuyết vừa ra khỏi đồn cảnh sát, đã bắt đầu nói cứng trên mạng, khẳng định đó không phải là cô.

Quá chém đinh chặt sắt, không cho mình lối thoát, chờ đến khi chính phủ đóng dấu, vậy quá khó coi.

Có lẽ Thang Tuyết biết người trong video là mình, trong lúc vừa kích động vừa sợ hãi, theo phản năng phủ nhận người trong video không phải là mình.

Càng như vậy càng giống như một con chó hoang chạy vào hẻm nhỏ không có lối thoát, chỉ biết mất khống chế kêu lên.



Hết rồi, hết rồi!

Người đại diện lập tức gọi điện thoại cho Cung Kiêu, trong điện thoại giọng điệu của Cung Kiêu rất xấu, cũng rất tức giận, hơi thở nặng nề, hắn im lặng không nói gì khiến người đại diện bồn chồn lo lắng.

Một lúc sau, Cung Kiêu mới nói: “Cô chú ý tới cô ấy, an ủi cô ấy một chút.”

Cung Kiêu cảm thấy Thang Tuyết chính là đồng đội heo, lúc này cô hẳn là nên giữ bình tĩnh, ít nói, bớt gây sự chú ý.

Cô còn cố tình gây thêm khó khăn trên con đường giải quyết hậu quả của hắn.

Sao có thể hành động như thế được?

Sao trước kia hắn lại không phát hiện ra Thang Tuyết ngu xuẩn như vậy, xảy ra một chút chuyện đã khiến cô hoảng sợ thất thố.

Có lẽ là bởi vì trước đây mọi chuyện quá mức suôn sẻ, từ lúc xuất đạo cho tới nay, Thang Tuyết chưa từng gặp phải bất kỳ khủng hoảng nào.

Thang Tuyết tức giận vì sự khıêυ khí©h của Khương Tấn Ngôn, đầu óc choáng váng, huyết áp tăng vọt, cô cầm di động bắt đầu cãi nhau với Khương Tấn Ngôn.

Khương Tấn Ngôn cười từ đầu tới cuối, Thang Tuyết có chỗ đau nào, hắn liền chọc vào chỗ đó.

Khương Tấn Ngôn cũng hỏi câu hỏi mà hắn luôn thắc mắc: “Tại sao cô lại hận tôi?” Bọn họ yêu nhau qua lần diễn chung bộ phim truyền hình, Khương Tấn Ngôn không nói mình là một người bạn trai hoàn hảo, nhưng hắn cũng quan tâm đến Thang Tuyết, giúp đỡ Thang Tuyết trong khả năng của mình.

Thang Tuyết trực tiếp phủ nhận: “Tôi không biết anh đang nói gì, tôi không hận anh, cho dù trước kia anh có nɠɵạı ŧìиɧ, tôi cũng coi anh là bạn bè, chúng ta chỉ không thể là người yêu mà thôi.”

Lúc nói những lời này, Thang Tuyết tỏ ra có chút yếu đuối, tôi coi anh là bạn bè, anh lại đối xử với bạn bè như vậy.

Lời cô nói, không chỉ khiến Khương Tấn Ngôn bật cười thành tiếng, mà các cư dân mạng cũng không ngừng la ó, sao Thang Tuyết có thể nói ra mấy lời này?

Đây là loại bạn bè gì, bạn bè rắn rết à!

Gặp được loại bạn bè này đúng là tuyệt.

“Được rồi, đừng tranh cãi với Khương Tấn Ngôn nữa, cô càng nói nhiều thì càng mắc nhiều sai lầm.” Người đại diện tịch thu điện thoại di động của Thang Tuyết, “Cung tổng nói cô không được phép nói nhảm trên mạng.”

Thang Tuyết theo bản năng muốn lấy lại điện thoại di động, lúc phát hiện bản thân không thể lấy lại được, cô điên cuồng hét lên: “Đưa điện thoại cho tôi, đưa cho tôi, tôi còn chưa nói xong.”

Thang Tuyết muốn thu phục được đối phương, bây giờ không nói nữa, có khác gì lâm trận bỏ chạy đâu?

Người đại diện nhìn thấy Thang Tuyết tức giận vặn vẹo khuôn mặt, biết cô đang mất khống chế, rất tức giận.

Con người khi tức giận rất dễ hành động sai lầm, lời nói phát ra lúc phẫn nộ, não bộ chưa kịp xử lý.

Người đại diện trực tiếp tắt nguồn điện thoại di động của Thang Tuyết.



Toàn thân Thang Tuyết phát run, ngồi trong xe cuộn tròn mình lại, người đại diện nói: “Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ lúc cô tỉnh lại, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết.”

Ngủ, sao có thể ngủ được?

Trong giấc mơ của cô đều là hình ảnh của kiếp trước.

Cơn ác mộng khiến cô không dám ngủ.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, sự việc vẫn chưa được giải quyết, mà cô bị gọi đến đồn cảnh sát.

Cung Kiêu đi cùng Thang Tuyết, hai người đều trầm mặc, tới đồn cảnh sát thì gặp được Khương Tấn Ngôn.

Khương Tấn Ngôn cười nói: “Vào đi thôi.”

Thang Tuyết cắn môi, đi vào đồn cảnh sát.

Bây giờ đã xác định được người trong đoạn video là Thang Tuyết, khi cảnh sát nói ra, Thang Tuyết cố gắng rụt cơ thể lại.

Cung Kiêu nói với Khương Tấn Ngôn: “Chúng ta bí mật hòa giải, tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho anh.”

Khương Tấn Ngôn chép miệng nói: “Cũng không phải là không thể, nhưng tôi muốn Thang Tuyết lên mạng thừa nhận người trong video là cô ta, xin lỗi vì hành vi đã làm với tôi, khôi phục lại danh dự của tôi.”

Thang Tuyết lập tức bén nhọn nói: “Không được.”

Cung Kiêu nói: “Nếu tôi cho anh nhiều hơn, tôi sẽ cho anh rất nhiều tài nguyên.” Cung Kiêu cầm lấy xấp tài liệu từ trong tay trợ lý đưa cho Khương Tấn Ngôn, “Anh xem qua đi.”

Khương Tấn Ngôn lật ra xem qua một lượt, đúng là rất nhiều tài nguyên, Cung Kiêu thật sự hy sinh rất nhiều để giữ gìn cho Thang Tuyết.

Nhưng bây giờ, đối với Khương Tấn Ngôn mà nói, hắn chỉ nghĩ đến sự chán nản và tuyệt vọng vì bị tổn hại danh dự mấy năm nay của mình.

Hắn cần chiến thắng trong cuộc chiến này để bảo vệ danh dự của mình.

Khương Tấn Ngôn liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thang Tuyết, đặt tài liệu xuống rồi nói: “Anh và Thang Tuyết là vợ chồng, Thang Tuyết xảy ra vấn đề gì cũng sẽ ảnh hưởng tới anh, giá cổ phiếu của công ty cha mẹ anh gần đây có vẻ như đã giảm không ít đi.”

“Bảo toàn cho Thang Tuyết chính là bảo toàn cho các người, rốt cuộc thì hai người cũng cùng chung một chuyến tuyến, hai người đã ở bên nhau khá lâu rồi.”

Cung Kiêu lạnh lùng nhìn Khương Tấn Ngôn, “Anh nói cho cẩn thận, những lời anh nói gây tổn hại đến danh dự của tôi.”

Khương Tấn Ngôn nói thẳng: “Anh có thể kiện tôi, cũng không chỉ có một mình tôi nói như vậy.”

“Cung tổng, ba người hợp thành một hổ.”

Sắc mặt Cung Kiêu rất khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Anh chê ít?”