Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 381: Nhân Sinh Đối Lập (33)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kim

Vì thiếu mất một gia đình, tổ chương trình nói ngày hôm sau sẽ tạm dừng một ngày, các khách mời có thể tự thu xếp.

Có thể đi tham quan Hoành Thôn, cũng có thể ở yên trong nhà.

Sáng sớm hôm sau, Khương Tấn Ngôn chiên mấy con cua nhỏ cho Nam Chi, xốp giòn.

Nam Chi dự định sẽ cùng ăn với mấy người bạn nhỏ của mình.

Nhưng Cung Tiêu Tiêu lại cự tuyệt, cô không thèm ăn cua, cô nói với ba đứa trẻ: “Tôi không muốn chơi với mấy người.”

Nam Chi hỏi: “Tại sao?”

Cung Tiêu Tiêu nói: “Mẹ tôi khóc.” Cô còn nhỏ, mơ hồ nghe hiểu được một chút lời cha mẹ nói.

Cha mẹ vì những người này mà cãi nhau.

Nam Chi nói: “Mẹ em sẽ không khóc vì em ăn cua đâu.”

Cung Tiêu Tiêu:???

Logic này khiến Cung Tiêu Tiêu bối rối.

Tâm trạng Thang Tuyết không tốt, mặt lại hơi sưng, qua một đêm có vẻ hơi sưng lên, cô cầm túi đá tổ chương trình đưa chườm mặt.

Nghe thấy lời bọn nhỏ nói, sắc mặt Thang Tuyết càng thêm khó coi, đối diện với bốn đôi mắt trong veo đang nhìn mình, cô chỉ có thể cố gắng mỉm cười nói: “Mấy đứa ăn đi.”

Cung Tiêu Tiêu còn nhỏ, nghe thấy mẹ mình nói như vậy, cũng thật sự cầm một con cua nhỏ lên ăn, nhưng cô ăn không nhiều, chỉ nếm chút hương vị mà thôi.

Nguyễn Tông như một người lớn nói: “Mẹ tôi nói sẽ có khách mời mới tới, không biết sẽ là ai.”

Bạch Lộ đi rồi, cứ như vậy mà đi rồi, trong lòng mấy đứa trẻ đều có chút tiếc nuối.

Nam Chi nói: “Không liên quan tới chúng ta, mọi người nghĩ xem chúng ta nên đi đâu chơi?”

Nguyễn Tông hỏi Nam Chi: “Em muốn đi đâu?”

Nam Chi nói: “Em muốn tới chỗ ông lão, em còn phải trả thùng cho ông.”

Nguyễn Tông nói: “Anh đi cùng em.”

Mễ Nhạc giơ tay: “Anh cũng đi, anh cũng đi.”

Nam Chi gật đầu, “Được rồi, chúng ta cùng đi.”

Ba đứa trẻ nhìn về phía Cung Tiêu Tiêu, Cung Tiêu Tiêu thật sự quá nhỏ, Thang Tuyết nghe thấy lời mấy đứa trẻ nói, lên tiếng: “Tiêu Tiêu không đi với các cháu được.”

Ba đứa trẻ đồng thanh đáp: “Vâng dì.”



Thang Tuyết bực mình, nhìn thấy ba đứa trẻ kia chơi cùng nhau, lại bỏ lại con gái cô đơn độc một mình, tuy rằng cô cũng không muốn con gái cô ra ngoài chạy nhảy lung tung.

Nhưng bị bỏ lại, cảm giác vẫn rất khó chịu.

Thang Tuyết nói: “Các cháu chơi vui nha, Tiêu Tiêu còn quá nhỏ, không thể đi cùng cách cháu được.”

Ánh mắt Thang Tuyết nhìn về phía Nguyễn Tông, Nguyễn Tông luôn ra dáng một quý ông nhỏ, ngay từ mùa đầu tiên, cư dân mạng đã nói Nguyễn Tông và Cung Tiêu Tiêu là thanh mai trúc mã.

Cư dân mạng còn nhiệt tình đẩy cp, đều phát rồ rồi, ngay cả trẻ con cũng đẩy cp.

Nguyễn Tông cũng giống như một người lớn mà quan tâm chăm sóc tới những đứa trẻ khác, đặc biệt là Cung Tiêu Tiêu.

Cung Tiêu Tiêu cũng luôn gọi anh Nguyễn Tông.

Thang Tuyết hy vọng Nguyễn Tông có thể ở lại chơi cùng Tiêu Tiêu, nhưng cũng không tiện nói thẳng, cô vòng vo nói với bọn trẻ: “Vậy các cháu đi chơi về sớm một chút nha, Tiêu Tiêu ở nhà chờ các cháu.”

Nguyễn Tông mơ hồ cảm nhận được ý tứ của dì Thang Tuyết, cậu bé nho nhỏ có chút rối rắm.

Nam Chi lại nói thẳng: “Dì Thang, chúng cháu ra ngoài chơi cũng không biết khi nào mới quay về, dì kêu Tiêu Tiêu không cần phải chờ.”

Thang Tuyết:……

Liên tiếp bị sỉ nhục khiến sắc mặt Thang Tuyết có chút không thể kiềm chế được, cảm thấy mùa chương trình này khiến cô bực bội, có rất nhiều chuyện không được suôn sẻ.

Có một số chuyện, cô không thể làm quá mức, nếu không sẽ khiến Cung Kiêu không vui.

Có thể bắt cá, nhưng không thể để thuyền chìm.

Cung Kiêu là căn cơ, bắt cá là thu hoạch thêm.

Nguyễn Tông thấy Nam Chi nói thẳng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau khi rời khỏi sân, Nguyễn Tông hỏi: “Sao em lại nói như vậy?”

Nam Chi không hiểu: “Nói như vậy là sao?”

Nguyễn Tông nói: “Là nói dì Thang đừng đợi.”

Nam Chi: “Cứ nói thôi.” Cô nhìn Nguyễn Tông, hỏi: “Có phải anh ngại phải cự tuyệt không?”

Nam Chi đã gặp được một số người, ngại phải cự tuyệt người khác.

Mặt Nguyễn Tông hơi đỏ lên, gật đầu nói: “Anh hơi ngại.”

Có lẽ là vì cái biệt danh quý ông nhỏ đè nặng trên đầu Nguyễn Tông, khiến cậu bé có chút gánh nặng, nếu đã là quý ông nhỏ, hẳn là phải nên hiểu chuyện đi.

Có một số sự hiểu chuyện phải đi ngược với mong muốn của mình, chỉ để làm người khác hài lòng.

Nam Chi có chút kinh ngạc: “Cha mẹ anh tốt như vậy, tại sao anh lại không nói ra?”



“Chúng ta phải lên tiếng, nếu không người khác sẽ không biết chúng ta đang nghĩ gì.”

Mễ Nhạc gật đầu, “Đúng vậy, lúc anh đói bụng anh cũng sẽ nói với mẹ, nếu không nói sẽ phải chịu đói bụng.”

Nguyễn Tông mỉm cười nói: “Cảm ơn hai người.”

Mễ Nhạc nói: “Không cần phải cảm ơn, chuyện này có gì mà phải cảm ơn.”

Tiêu Na chạy ra cửa dặn dò nói: “Không được nghịch nước, nhất định không được nghịch nước biết chưa?”

“Con biết rồi mẹ.” Mễ Nhạc đáp lại, sau đó chạy đuổi theo hai người bạn.

Nam Chi đầu tiên là đến cánh đồng hoa hướng dương để trả lại chiếc thùng cho ông lão, hai bạn nhỏ lần đầu nhìn thấy cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt hiện lên biểu cảm wow.

Nam Chi nói: “Mọi người cũng sẽ được tới đây làm việc.”

Ông lão nhận lấy chiếc thùng nhỏ, hỏi Nam Chi: “Sao hôm nay không có ai tới?”

Không phải đã nói rằng sẽ có người tới đây làm việc trong năm ngày sao?

Nam Chi nói: “Chúng cháu được nghỉ ngơi một ngày.”

Cô lại giới thiệu hai người bạn nhỏ, ông lão vừa thấy hai đứa nhỏ, một đứa khỏe mạnh chắc nịch còn được, đứa còn lại không khác gì một con búp bê ở thành phố, một con búp bê như vậy làm sao có thể làm việc được?

Nguyễn Tông đối diện với ánh mắt đánh giá của ông lão có chút bối rối, cậu bé nhéo nhéo góc áo, mặt đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi.

Nam Chi hô lên: “Ông ơi, ông ơi, chúng cháu muốn vào núi hái nấm.”

Ông lão nhìn cánh đồng hoa hướng dương, rồi nhìn ba đứa trẻ, Nam Chi lập tức nói: “Ông ơi, chúng cháu tự đi, ông có rổ không, cháu muốn mượn rổ.”

Cô cứ liên tục gọi ông, như đang gọi chính ông của mình, giống như một cô cháu gái nhỏ mà muốn làm này làm kia, khiến Mễ Nhạc và Nguyễn Tông nhìn thấy đều kinh ngạc chớp mắt.

Nếu có người tự nhiên thân thiện, thì Nam Chi chính là bậc thầy thân thiện.

Ông lão xoay người đi vào nhà kho lấy ra một chiếc rổ nhỏ, nói: “Nấm có độc thì không được nhặt về, sau khi quay về thì mang nấm tới đây, ông giúp mấy đứa nhận biết.”

Nam Chi nhận lấy chiếc rổ rồi nói cảm ơn ông lão một tiếng, sau đó dẫn hai người bạn chạy đi.

Vào núi rồi, trong núi có quả dại có thể ăn được, Nam Chi hái cho bọn họ ăn, sau đó đi nhặt nấm.

Mễ Nhạc và Nguyễn Tông đều không biết gì về nấm, chỉ nhận biết được hình dạng của nấm, còn có độc hay không thì không biết.

Nam Chi còn phải dạy bọn họ cách nhận biết nấm, tuy rằng vẫn nhặt phải nấm có độc, nhưng cũng nhặt được loại không có độc.

Mặt trời ngày càng lên cao, Nam Chi thấy mình ra ngoài đã lâu, biết đến giờ cơm phải trở về nhà, bằng không ra ngoài cả ngày người lớn sẽ nổi giận.

Bọn họ xách theo một rổ nấm to đi tìm ông lão, ông lão thay bọn họ kiểm tra nấm có độc hay không, Nam Chi còn chia cho ông lão một nửa số nấm.

Ba người vui vẻ về nhà, về đến nhà đã thấy trong sân có rất nhiều người, trong đó có cả người lạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »