Chương 380: Nhân Sinh Đối Lập (32)

Edit: Kim

Thi Tư đưa con gái đi rồi, còn không thèm liếc mắt nhìn Bạch Lương Triết lấy một cái, trực tiếp vứt hắn lại nơi này, Bạch Lương Triết có thể làm sao bây giờ, vợ và con gái đều đi rồi, hắn cũng không cần quay chương trình nữa.

Hắn trầm mặt nói với đạo diễn: “Phiền anh chuẩn bị giúp tôi một chiếc xe.” Hắn cũng muốn đi.

Đạo diễn:……

Các người thật là biết cách giày vò người khác, đều có cái tôi quá cao.

Đạo diễn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nói: “Được.”

Bạch Lương Triết còn nói thêm: “Tôi hy vọng chuyện này sẽ không truyền ra bên ngoài, cũng không muốn nghe được mấy lời không tốt.”

Đạo diễn:……

Anh không muốn thì có thể làm được sao.

Ở đây có nhiều cặp mắt như vậy, nhiều người biết sẽ khó có thể giữ được bí mật, đông người, thì khó đảm bảo được tin tức sẽ không bị truyền đi.

Nếu anh không làm thì đã không có chuyện này.

Trong lòng đạo diễn thầm mắng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ khó xử: “Nhiều người như vậy, không muốn lọt ra chút gió nào, rất khó.”

Hơn nữa, bây giờ mấy người rời khỏi chương trình, khẳng định người xem sẽ nghi ngờ.

Tin tức các người ly hôn đã lan truyền khắp nơi trên mạng, bây giờ có giấu giếm thì có gì khác nhau đâu.

Sắc mặt Bạch Lương Triết càng thêm khó coi, tham gia chương trình là vì muốn có thêm lưu lượng tăng độ nổi tiếng, ở thời đại mà lưu lượng là tối thượng này, nhưng mà chỉ cần không chú ý một chút, còn chưa biết là rượu thơm hay vực sâu đâu.

Lưu lượng là thứ tốt, nhưng bất luận làm cái gì cũng có hai mặt.

Cũng có thể bị lưu lượng phản phệ.

Hắn cùng vợ đưa con gái tham gia chương trình, là muốn tuyên truyền, vì công việc, kết quả vợ hắn lại không phối hợp, thực sự làm Bạch Lương Triết vô cùng tức giận.

Chỉ cần đóng kịch mà thôi, kết quả thì sao?

Cho dù có xảy ra vấn đề, thì cũng có thể ngầm giải quyết, chứ không phải bỏ qua tình hình chung.

Sắc mặt Bạch Lương Triết cực kỳ khó coi, ngồi lên xe cũng là dáng vẻ muốn gây sự.

Đạo diễn:......

Các người muốn đi thì đi, nhưng còn tôi thì phải làm sao bây giờ, tôi nên cầu cứu ai đây.

Đạo diễn cảm thấy tối nay mình sẽ không thể ngủ được.

Nam Chi nhìn Bạch Lương Triết nổi giận đùng đùng đi rồi, không hiểu tại sao cha chị Bạch Lộ lại tức giận, bản thân đã làm sai mà còn tức giận, đúng là mặt dày.

“Về phòng đi ngủ.” Khương Tấn Ngôn bình tĩnh nói với Nam Chi, Nam Chị chạy tới bên cạnh cha rồi trở về phòng.

Khương Tấn Ngôn đóng cửa lại, nhấn nút tắt máy ghi âm giấu trong cúc áo.

Kể từ khi xảy ra sự việc cách đây vài năm, Khương Tấn Ngôn đã cảnh giác hơn rất nhiều, để đề phòng khi mình xảy ra chuyện, lại hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.

Khương Tấn Ngôn còn nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng bên cạnh, nói hơi lớn, nhưng ngắt quãng, nghe cũng không hiểu lắm.



Mắt to nhìn mắt nhỏ, Khương Tấn Ngôn nói với đứa trẻ: “Ngủ đi.”

Nam Chi hỏi: “Cha mẹ Cung Tiêu Tiêu đang cãi nhau sao?”

Khương Tấn Ngôn chỉ nói: “Không liên quan tới chúng ta, ngủ.”

Nam Chi ồ một tiếng, bò lên trên giường, kéo chăn lông đắp lên người, nhìn Khương Tấn Ngôn: “Cha ơi…..”

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Muốn nghe chuyện cổ tích sao?”

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Không phải, chúng ta nghe phòng bên cạnh cãi nhau đi.”

Khương Tấn Ngôn:……

Con còn nhỏ, cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?

Âm thanh từ phòng bên cạnh đứt quãng, căn bản không nghe rõ lắm, Nam Chi nghiêng đầu, cổ duỗi dài, dỏng tai về hướng bên kia.

“Cung Kiêu, anh không được nghe cô ta nói bậy.”

“Em là loại ngoài nào, chẳng lẽ anh không biết hay sao?”

“Anh là người em thích, là người em yêu.”

Khương Tấn Ngôn:……

Hắn kinh ngạc nhìn đứa trẻ bắt chước Thang Tuyết giống y như đúc.

Không chỉ lặp lại lời Thang Tuyết nói, mà còn bắt chước giọng điệu uất ức khổ sở của Thang Tuyết, thâm tình gì đó cũng bắt chước ra.

Ngay cả những khoảng dừng trong giọng nói cũng rất kệch cỡm.

Khương Tấn Ngôn rất là khϊếp sợ, nhìn đứa trẻ đang dán cả người lên bức tường, “Không được nghe lén người khác nói chuyện, không lễ phép chút nào, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.”

Nam Chi không nghe, lại mở miệng kể chuyện, giọng điệu lo lắng, “Ông xã, anh nói một câu đi, có phải anh không tin em không?”

“Ai……” Nam Chi thở dài một hơi, “Anh không hề không tin em.”

“Anh chính là không tin em, rõ ràng là anh không tin em, bằng không sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy?” Giọng nói của Nam Chi còn trở nên nức nở.

Khương Tấn Ngôn:……

Phát sóng trực tiếp chuyện riêng tư của người khác.

Hắn nhìn vẻ mặt đờ đẫn đang nghe lén của đứa trẻ ở góc tường, đứa trẻ này thật biết cách chọc người ta ngứa răng.

Phát sóng trực tiếp thì cứ phát sóng trực tiếp đi, còn diễn lại dáng vẻ và giọng điệu kệch cỡm như vậy làm gì, cũng không cần phải đắm chìm vào trong đó mà.

“Ông xã, có phải anh không còn yêu em nữa không, muốn ly hôn với em, người ngoài nói cái gì anh cũng tin, em mới là vợ anh.” Giọng nói càng thêm nức nở.

“Mẹ, mẹ, đừng khóc.” Giọng non nớt của đứa trẻ.

“Anh thật sự không giận, cho dù có giận, thì cũng không phải giận em.” Giọng nói bất đắc dĩ vang lên.

“Anh thật sự không giận em?”

“Thật sự, sau này em nên tránh giao du với những người đầu óc không bình thường đi, em đối xử tốt với bọn họ, bọn họ vẫn quay ra trách móc em.”



“Còn nữa, chúng ta cùng những vị khách mời khác cũng chỉ là cùng tham gia một chương trình, sau khi chương trình kết thúc thì cũng đường ai nấy đi, không cần phải thân thiết quá mức với bọn họ.”

“Em cái gì cũng tốt, luôn muốn chu toàn mọi mặt, nhưng người khác không chấp nhận thì cũng vô ích, ngược lại còn cảm thấy em đang rắp tâm hại người.”

“Em biết rồi.” Giọng nói có chút nghẹn ngào.

Khương Tấn Ngôn:……

Hắn…….. Thật sự không còn gì để nói!

Không riêng gì với đứa trẻ, mà còn là với hai vợ chồng Cung Kiêu.

Đặc biệt là Cung Kiêu, quả thực khiến Khương Tấn Ngôn không nói nên lời.

Hắn không biết Cung Kiêu tin tưởng Thang Tuyết đến đâu, mà khiến hắn cảm thấy hành vi của Thang Tuyết là vì tốt bụng, là muốn mọi người tốt hơn, muốn mọi thứ hoàn hảo.

Trong giọng nói của Cung Kiêu, còn cảm thấy đau lòng cho Thang Tuyết.

Không thể vì Thang Tuyết khóc lóc là xong chuyện đi.

Lúc đầu Thang Tuyết đã nói những gì, nào là anh không yêu em, anh hung dữ với em, chụp mũ lên đầu Cung Kiêu.

Đầu tiên là thầm trách móc Cung Kiêu, không biết Cung Kiêu có nhận ra không.

Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc sao?

Cứ như vậy mà kết thúc.

Chẳng lẽ trong lòng Cung Kiêu không có chút nghi ngờ, khó chịu nào.

Nhưng mà hắn cũng không phải là Cung Kiêu, cũng không biết trong lòng Cung Kiêu nghĩ gì, cảm thấy thế nào.

Tóm lại, hôn nhân chính là một con thuyền, có đủ loại đá ngầm phải vượt qua.

Nam Chi nghe động tĩnh ở bên kia, có chút thất vọng mà nói: “Bọn họ không nói nữa rồi.”

Khương Tấn Ngôn:……

Được rồi, ngủ đi.

Nam Chi nhỏ giọng hô: “Cha ơi.”

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngày mai chiên con cua nhỏ.” Nam Chi nói.

Khương Tấn Ngôn ở trong bóng đêm thở ra một hơi, “Được.”

Ước chừng là bị Thi Tư nói ra chuyện khuê phòng, buổi tối hôm nay bên kia yên tĩnh hơn nhiều.

Một chút âm thanh cũng không có, có lẽ là sợ bị người khác nghe thấy, hoặc cũng có thể là không có tâm trạng.

Tuy rằng Khương Tấn Ngôn nói bản thân không quan tâm, nhưng nhìn thấy Thang Tuyết như vậy, trong lòng Khương Tấn Ngôn vẫn rất vui vẻ.

Dù sao cũng là vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Không có ai thích bị lợi dụng, bị giẫm đạp cả.