Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 348: Y Tế Thiên Hạ (48-Xong)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kim

“Leng keng……”

Tiền xu rơi vào trong chai phát ra âm thanh giòn giã.

Nam Chi đếm tiền xu trong chai, cảm thấy rất vui mừng, nhưng nhìn thấy thân thể nhỏ bé của mình, cô lại muốn thở dài.

Nam Chi cảm thấy mình giống như một thây ma nhỏ trong Plants vs. Zombies, cái thây ma kia đầu to thân bé, nhưng rất dễ thương.

Cô ôm gấu bông lên hít một hơi thật sâu: “Chị rất nhớ em.”

Thế giới trước không thể mang theo gấu bông đi cùng, hệ thống ca ca nói không thể mang theo thú bông.

Nam Chi rất thất vọng.

Hệ thống sợ đứa trẻ sẽ lải nhải ca ca ca ca, cho nên click mở giao diện thuộc tính.

Số hiệu: 1

Họ tên: Quý Nam Chi

Tuổi: 3

Cấp bậc: Sơ cấp

Điểm tích phân: 300

Điểm kinh nghiệm EXP: 1300+300

Giá trị linh hồn: 100

Giá trị mị lực: 70+5

May mắn: 45+5

Trí tuệ: 40+5

Thể lực: 10+5

Danh vọng: 500+300

Công đức: 200

Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.), nói là làm ngay ( cấp thấp: mang bản chất miệng quạ đen, có tỷ lệ gϊếŧ chết quân địch, nhưng cũng có tỷ lệ gϊếŧ chết quân ta, có thể thăng cấp.)

Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ, Đứa con hoang dã của bầu trời (Hướng đi hoang dã là hành trình trở về tâm linh và là hành trình tìm về cội nguồn.)

Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vi diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ!), gấu bông nhỏ (Đồ chơi của trẻ con, gánh vác đủ loại cảm xúc của trẻ con.)

Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ vi diện, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 300 điểm tích phân, 20 điểm thuộc tính, 300 điểm danh vọng.

Trước kia Nam Chi còn không thèm để ý giao diện thuộc tính là cái gì, bây giờ sẽ ôm gấu bông nhỏ nhìn bảng thuộc tính.

“Ca ca, ca ca, tại sao lại là một?” Nam Chi rung rung đôi chân ngắn ngủn của mình.

Hệ thống: “Bởi vì đồng nghiệp trước kia được phân công thấy ngươi là trẻ con, khiếu nại không chịu nhận ngươi, bây giờ ngươi được giao cho ta chăm sóc.”

Nam Chi hỏi: “Vậy ngươi là một sao?”



Hệ thống: “Đúng vậy, ta là 1.”

Không phải 0.

Nam Chi ồ một tiếng, lại hỏi: “Có phải có 1 sẽ có 2, có 3, là có bao nhiêu người?”

Hệ thống: “Rất nhiều, rất nhiều.”

Nam Chi lại hỏi: “Ca ca, ca ca, ngươi trông như thế nào, Chi Chi muốn thấy ngươi.”

Hệ thống: “…… Ngươi muốn thấy ta làm cái gì?”

Nam Chi: “Chỉ là muốn thấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của ngươi, bây giờ ta muốn thấy ngươi trông như thế nào, nhất định là rất đẹp trai.”

Lúc này Nam Chi rất tò mò không biết hệ thống ca ca trông như thế nào.

Hệ thống nói: “Nếu rất xấu thì sao?”

A, rất xấu?

Đáp án này hoàn toàn không nằm trong phạm vi dự đoán của Nam Chi.

Cô nói: “Ở trong lòng ta, ta cảm thấy ngươi nhất định rất đẹp.”

Hệ thống: “Bề ngoài là bề ngoài, không nên quá để ý, ta chỉ là hệ thống phụ đạo cho ngươi, không nên để ý quá nhiều.”

“Ăn kẹo đi.”

Trước mặt cô lại xuất hiện mấy viên kẹo trắng như tuyết, cô vừa ăn vừa hỏi: “Có phải ta ăn mấy cái này vào là có thể lớn lên không, có thể lớn giống trước kia?”

Hệ thống: “Sẽ.”

Nam Chi: “Phải ăn càng nhiều càng tốt sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy, cần phải ăn thật nhiều.”

Nam Chi uống nước không quên người đào giếng, cô hỏi: “Người bạn quái vật của ta đang ở đâu, hắn đã đi đâu rồi?”

Hệ thống: “Thể chất của hắn có chút đặc biệt, bị người ta đưa đi rồi, hắn có khả năng hấp thu những linh hồn bay rải rác.”

Nam Chi a một tiếng, “Hắn đang ở đâu, không biết gặp những người xa lạ hắn có sợ hay không, là ai đã mang hắn đi?”

“Sẽ không làm hại hắn, hơn nữa, ngươi cũng sẽ có một lượng kẹo để ăn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn sẽ có đều đặn.” Hệ thống nói.

Nam Chi không nhịn được hỏi: “Những viên kẹo này đều là lấy từ bạn quái vật sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nam Chi wow một tiếng, “Hắn thật là tốt, ta cũng muốn tặng quà cho hắn, hắn cho ta kẹo, ta cũng phải đáp lại, hắn thích thứ gì nhỉ?”

Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta muốn đổi đồ.”

Hệ thống đưa hệ thống thương thành ra, “Có một số món cần điểm tích phân, một số món lại cần điểm công đức, ngươi xem đi.”

Nam Chi nhìn hàng hóa rực rỡ muôn màu trong hệ thống thương thành, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, người bạn của cô sẽ thích thứ gì, sẽ thích cái gì đây?

Ừm, hắn không có quần áo, đầu tiên là nên mặc quần áo vào trước, Nam Chi chọn đồ chỉ dựa vào hình dáng và màu sắc.

Cảm thấy đẹp là được, đến nỗi có phù hợp hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.

Cô chọn vài bộ quần áo khủng long, mặc vào sẽ biến thành một chú khủng long đáng yêu.



Nam Chi không chỉ mua đồ cho bạn, mà còn mua cho mình, Nam Chi chỉ vào quần áo: “Ca ca, ca ca, ta muốn mua cái này, bạn quái vật của ta hai bộ, ta một bộ.”

Hệ thống click vào vài bộ quần áo, giống như trong game thời trang, trên người Nam Chi đã mặc một bộ quần áo khủng long màu xanh lam nhỏ, vừa nhỏ vừa tròn, phía sau còn có đuôi.

Nam Chi hỏi: “Ca ca, ca ca, có đẹp không?”

Hệ thống: “Đẹp.”

Chiến lược sinh tồn của trẻ con là đáng yêu, nếu vừa xấu xí vừa ầm ĩ, sẽ khiến người lớn thấy khó chịu!

Nam Chi lại mua cho người bạn quái vật của mình mấy món đồ chơi, đóng gói tất cả lại gửi cho bạn, cô ngọt ngào dặn dò hệ thống: “Ca ca, ca ca, ngươi nhất định phải đưa cho hắn đấy.”

Hệ thống: “Ừm.”

Nam Chi lại hỏi: “Ca ca, ca ca, ngươi có thích thứ gì không, Chi Chi sẽ mua cho ngươi.”

Cô ưỡn ngực vỗ vỗ, “Ca ca, ta có tiền, ngươi thích thứ gì, ta có thể mua cho ngươi.”

Hệ thống: “Cảm ơn, ta không cần.”

Nam Chi ồ một tiếng, nói nhỏ: “Vậy người lớn các ngươi thích cái gì?”

Hệ thống nhất thời không nói nên lời, hắn thật sự không muốn cái gì, không giống như một đứa trẻ có tiền xu, có vài bộ quần áo đã rất vui vẻ.

Ngưỡng hạnh phúc của bọn họ quá cao.

Nam Chi mặc bộ đồ khủng long nhỏ, ôm gấu bông nhỏ đi ngủ, hệ thống đóng gói tất cả lại rồi gửi đi.

Hắn nhìn đứa trẻ nằm trên giường, vẫn mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Nam Chi rầu rĩ mà nói: “Ta nghĩ đến cha mẹ, ta sợ sẽ quên mất bọn họ.”

Nam Chi nắm chặt nắm tay, “Ta rất nhớ bọn họ, ta rất muốn khóc.”

Hệ thống:……

Toàn thân đã tê rần…..

Mới lúc nãy còn vô cùng vui vẻ chọn đồ, bây giờ lại đòi cha mẹ.

Hệ thống: “Ngủ đi, có thể gặp được trong mơ.”

Nam Chi: “Ừm, ta muốn mơ thấy cha mẹ.”

Lúc Nam Chi tỉnh dậy, cô hỏi hệ thống: “Ca ca, ta có thể mang theo gấu bông nhỏ được không?”

Hệ thống: “Ta đã chọn cho ngươi một thế giới, hẳn là có thể mang theo gấu bông, mang theo đi.”

Nam Chỉ lập tức vui vẻ: “Được, cảm ơn ca ca.” Có thể ở cùng gấu bông nhỏ thật là vui.

Nam Chi mang gấu bông nhỏ đến thế giới mới, bên tai nghe thấy tiếng răng rắc, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy rất nhiều người đang cầm máy ảnh trên tay không ngừng chụp cô.

Ánh đèn flash rất chói mắt, khiến Nam Chi rơm rớm nước mắt, tại sao lại có nhiều người như vậy?

“Khương ảnh đế, đây là con riêng của anh đúng không, lần này anh tham gia chương trình ‘bảo bối tiến về phía trước’ là vì muốn công khai đứa trẻ này?”

“Mẹ của đứa trẻ là ai, chẳng lẽ là đẻ thuê?”

“Khương ảnh đế chưa kết hôn mà đã có con rồi sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »