Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 346: Y Tế Thiên Hạ (46)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Kim

Mục Quảng Bình thấy bộ dạng lạnh nhạt của Kỷ Vân Tú, không hề vì chuyện của hắn mà có chút dao động nào, hoàn toàn thờ ơ.

Hắn vô cùng bực bội, nàng rốt cuộc, rốt cuộc là muốn thế nào, trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ tới cái người đã chết kia sao?

Mục Quảng Bình cảm thấy, cho dù hắn đã trở thành hoàng đế, thì vẫn không có được thứ mình muốn như cũ, trở thành hoàng đế rồi vẫn có nhiều ràng buộc như vậy, muốn làm cái gì cũng không được.

Mục Quảng Bình bị thái độ của Kỷ Vân Tú làm tổn thương, cho dù trái tim Kỷ Vân Tú có làm bằng băng giá, thì cũng nên bị hắn làm tan chảy rồi.

Nhưng mà, Kỷ Vân Tú vẫn luôn như vậy, khiến hắn vừa tức giận vừa bất lực.

Không có chuyện gì suôn sẻ cả.

“Nương nương, Hoàng Thượng đối xử với người tốt như vậy.” Cung nữ bên cạnh không nhịn được khuyên nhủ.

Không chỉ có cung nữ nhìn thấy, ngay cả Kỷ phu nhân tiến cung thăm nữ nhi, cũng đều nói, như vậy là đủ rồi.

Trong lòng Kỷ Vân Tú muốn cười muốn chết, cho nên, bây giờ có phải nàng đang không biết tốt xấu hay không?

Kỷ phu nhân không phải là không nhận ra nữ nhi châm chọc, khuyên giải nói: “Tuy rằng trước đây phải chịu khổ, nhưng bây giờ đã tốt lên rồi, khổ tận cam lai.”

Khổ tận cam lai?

Kỷ Vân Tú nhấm nuốt mấy chữ này, đột nhiên bật cười.

Bản thân nàng vẫn chưa cảm động, nhưng những người khác đã cảm động trước nàng.

Chỉ cần nàng chịu ngược đủ thảm, trả giá đủ nhiều, là có thể đạt được tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Những đau khổ mà nàng phải chịu trước đây là xứng đáng?

Là vì để có được tình yêu khắc cốt ghi tâm phía sau!

Nhưng mà, nàng không yêu Mục Quảng Bình!

Mục Quảng Bình bị cản trở đủ đường, chuyện ở Lĩnh Nam nghẹn ngang cổ họng hắn, cứ tiếp tục kéo dài, sẽ trở thành món nợ khó đòi.

Quân đội đóng quân ở bên kia, tiêu phí một lượng lớn chi phí quân sự.

Các ngươi tới Lĩnh Nam là để bắt giặt, không phải để đóng quân ở đó.

Điều hắn muốn là thắng lợi vang dội, chứ không phải chiến thuật mưa phùn như thế này.

Thời gian trôi qua, chuyện Bách Việt quốc được xác nhận, điều này làm rung chuyển quyền thống trị của Mục Quảng Bình, xuất hiện cái đầu tiên, sẽ có cái thứ hai.



Thấy triều đình không quan tâm, những kẻ có dã tâm khác cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Quả nhiên, không bao lâu, lại có người tự xưng vương, thậm chí còn tự tiện cắt bản đồ, có lẽ vì sợ chọc giận triều đình, cho nên cũng không dám cắt nhiều.

Mục Quảng Bình nổi giận, Lĩnh Nam không thể đánh, chẳng lẽ những nơi khác cũng không thể đánh sao, lập tức hạ lệnh cho quân tiến công.

Khi chiến tranh sắp bắt đầu, bá tánh bình thường đều rất sợ hãi, cả đám người bỏ chạy, bởi vì khi đại quân tới nơi, sẽ tàn sát bá tánh địa phương.

Đối với Mục Quảng Bình mà nói, đây đều là phản tặc, cơn giận phải chịu đựng từ Lĩnh Nam đều phát tiết lên bá tánh địa bàn khác.

Bá tánh vô tội biết nhường nào, muốn mưu sinh được đã rất khó khăn, sao có thể đi làm phản tặc.

Mọi người lần lượt bỏ chạy, trong khung cảnh hỗn loạn như vậy, có một số người đưa bá tánh tới Lĩnh Nam.

Đối với bọn họ mà nói, cho dù có chạy trốn tới địa phương khác, cũng đều bị triều đình chứng thực là phạm nhân, chỉ có thể tới Lĩnh Nam.

Đến Lĩnh Nam ít nhất cũng có thể sống sót.

Kết quả là từng đợt người được đưa đến Lĩnh Nam, người dân chạy nạn nhìn thấy Lĩnh Nam phồn vinh như thế nào, nỗi lo lắng trong lòng cũng buông xuống.

Hai bên giao chiến rất sôi nổi, nhưng khi tỉnh táo lại, bá tánh đều đã chạy hết rồi, không còn con người, chỉ có núi non sơ hoang thì có ích lợi gì đâu, muốn canh tác thì cũng cần có người làm.

Nói trắng ra, tranh tới tranh lui, cũng là vì muốn tranh người.

Nhân tài tạo ra đồ vật có giá trị, một mảnh đất vì có con người trồng trọt mới có thể tạo ra lương thực, mới có giá trị.

Không còn người, một miếng đất cũng chỉ là một miếng đất, căn bản không có tác dụng, a, chỉ có thể để mọc cỏ.

Một bên tức giận đến mức muốn chém hết bá tánh, một bên vì ham muốn quyền lực mà xưng đế, người thảm nhất là bá tánh.

Lúc này Lĩnh Nam điên cuồng kéo người tới, vui vẻ an ổn không có tổn thất gì.

Hết nhóm lao động này tới nhóm lao động khác đổ về Lĩnh Nam, càng ngày càng khai phá được nhiều địa phương, toàn bộ chìm trong không khí vui sướиɠ phồn thịnh.

Kết quả của trận chiến không cần nói cũng biết, triều đình chỉ có thể đình chiến, có người thấy Lĩnh Nam như vậy, cũng cảm thấy bản thân mình cũng làm được, kết quả bị đánh thành Muggle.

Lĩnh Nam là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, ngươi tự nhìn lại ngươi xem, ngươi có được thứ gì, cái gì cũng không có!

Bá tánh không chạy đi chẳng lẽ ở lại chịu chết sao?

Có mấy trận thắng lợi như vậy cũng khiến Mục Quảng Bình cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng con đê ngàn dặm có thể sụp đổ bởi tổ kiến, Mục Quảng Bình lại để quân đội tàn sát người dân trong thành, rốt cuộc cũng khiến thanh danh của hắn có phần xấu đi.

Làm đế vương, đã không bảo vệ được cho bá tánh, còn muốn gϊếŧ người.

Rõ ràng có nhiều cách giải quyết như vậy, cho dù những bá tánh đó có trở thành nô ɭệ, cũng tốt hơn là trực tiếp gϊếŧ chết!

Tàn bạo!



Ngày càng có nhiều tiếng nói ngờ vực nổi lên, đáng sợ nhất là còn có người đạp một bên nâng một bên, nói hoàng đế bất tài tàn bạo thế nào, rồi lại nói người dân Lĩnh Nam hạnh phúc biết bao.

Ít nhất người ta cũng sẽ không tàn sát người dân trong thành.

Mục Quảng Bình biết có kẻ đang kích động dư luận, cho nên lại cho truy quét hết đợt này tới đợt khác, sau đó đều đem ra hành quyết.

Mục Quảng Bình càng là như vậy, các bá tánh càng sợ hãi, ngày nào cũng bị động tĩnh từ quan phủ làm cho run sợ.

Càng là như vậy, bọn họ càng muốn chạy trốn, càng muốn chạy, lại càng bị hoài nghi.

Mẹ nó.

Cuộc sống này thật sự không thể vượt qua được mà.

Kỷ Vân Tú nhìn Mục Quảng Bình muốn xuất huyết não, quả thực là muốn cười thành tiếng, liền nói, cho dù Mục Quảng Bình có thành công nhất thời, thì cũng không có tinh thần trách nhiệm và sự kiên trì để gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Thậm chí còn không có chút năng lực nào.

Nàng muốn nhìn xem, Mục Quảng Bình còn cách chỗ chết bao xa.

Mục Quảng Bình không phải là không biết mình đã làm sai, hắn biết, nhưng hắn vẫn không đành lòng.

Cảm thấy bản thân mình là hoàng đế, không thể cúi đầu được, bắt hắn cúi đầu không khác gì muốn lấy mạng hắn.

Mục Quảng Bình là một người ngang ngạnh như vậy, trong mắt Kỷ Vân Tú, hoàn toàn không có nửa điểm mị lực, hắn chỉ là một kẻ bất tài, chỉ quan tâm đến tôn nghiêm của mình mà thôi.

Một người bất tài khiến mọi việc trở nên cực kỳ tồi tệ.

Than ôi!

Kỷ Vân Tú tỏ vẻ chán ghét, cho dù Kỷ gia có nhờ Kỷ Vân Tú khuyên một câu, thì Kỷ Vân Tú chỉ nói, hậu cung không được tham gia vào chính sự.

Nàng cũng không thèm để ý, nếu Mục Quảng Bình thật sự bị người ta kéo xuống, tự nhiên sẽ có tân hoàng bước lên.

Hơn nữa hậu cung của Mục Quảng Bình cũng đã có hài tử.

Nhưng chuyện này còn xảy ra sớm hơn những gì Kỷ Vân Tú nghĩ, lúc Mục Quảng Bình đi săn thú đã bị trúng một mũi tên của thích khách, bắn xuyên qua ngực, thời điểm được nâng về, hắn đã lạnh thấu.

Các đại thần cũng không vội đi điều tra xem ai là thích khách, người muốn lấy mạng hoàng đế rất nhiều, Lĩnh Nam, còn có bọn phản loạn đã bị tiêu diệt, còn một số bá tánh bị đàn áp.

Tất cả đều có khả năng.

Mọi người đang suy nghĩ xem vị hoàng tử nào sẽ lên ngôi.

Hài tử hậu cung đều còn nhỏ, các đại thần sẽ là những người nắm được nhiều binh quyền nhất, vì vậy trong lúc Mục Quảng Bình đã thoi thóp đã nhanh chóng lập nên vị hoàng đế tiếp theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »