Cánh cửa đóng lại, Tần Diệp Dư ôm theo bệnh án, ánh mắt chậm rãi trầm xuống mang theo xúc cảm tĩnh lặng.
“ Trưởng khoa, vì sao bác lại phải nói dối chị ấy ạ? Mấy ngày nay cháu cũng không thấy Tần tổng đến... ”
Người vừa lên tiếng là một nữ hộ tá thực tập, dáng vẻ có lẽ mới hơn 20, là một sinh viên mới ra trường.
Tần Diệp Dư khẽ lắc đầu, sau đó khó khăn thở dài một tiếng: “ Đừng nói chuyện này nữa, Dương nhã, cầm giúp bác. ”
Tần Diệp Dư nói xong trực tiếp đặt hồ sơ bệnh án vào tay nữ hộ tá vừa rồi, nói: “ Bác ra ngoài một chút, giúp bác sắp xếp phòng chụp X quang đi, 30 phút nữa chúng ta tiến hành. ”
Dương Hạ nhận lấy tập hồ sơ bệnh án từ tay Tần Diệp Dư, nhanh chóng gật đầu: “ Vâng ạ. ”
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh vừa rời đi bên kia, Tần Diệp Dư cụp đuôi mắt xuống, sau đó rời đi theo hướng ngược lại.
Bên ngoài bệnh viên không có nhiều người ra vào, Tần Diệp Dư đi theo con đường lát đá nhỏ đến một dãy phòng nghỉ ngơi dành cho bác sĩ, chọn một căn phòng mình vẫn thường vào, mở cửa bước vào.
Bà tiện tay đóng cửa, đem luôn điện thoại từ trong túi áo blouse trắng ra bấm số như thông lệ, tìm thấy người trực tiếp gọi điện.
Điện thoại đổ chuông, hết lần một lại đến lần hai, quá tam ba bận nhưng lần này là ngoại lệ. Đến lần thứ 5 đã có người nhận điện thoại.
- Alo?
Từ bên trong điện thoại phát ra âm thanh của phụ nữ, Tần Diệp Dư thoáng có chút giật mình.
Phải biết Tần Viễn là một người đàn ông trưởng thành cấm dục, ngoại trừ Lam Từ Ân là vợ cũng như luật sư kiêm trợ lý của hắn ra thì bên cạnh hắn từ trước tới giờ vẫn chưa từng có thêm bất kỳ người phụ nữ nào nói gì đến việc nghe điện thoại?
Tần Viễn vẫn luôn là một người ưa sạch sẽ, không thích vật dụng cá nhân của mình bị người khác động vào, tính cách này của hắn, Tần Diệp Dư là người hiểu rõ nhất.
Ánh mắt Tần Diệp Dư chậm rãi híp lại, thanh âm có phần lạnh lẽo: “ Cô là ai? Tần Viễn đâu? Tôi có chuyện muốn nói với nó. ”
- A? Tần tổng vừa đi ra ngoài rồi, có chuyện gì không?
“ Nói với nó rằng tôi có gọi đến... ” Tần Diệp Dư nói xong, trực tiếp dập máy.
Tô Yên bên kia khó hiểu nhìn chằm chằm vào điện thoại đang kêu dài tiếng tút tút trong lạnh lẽo, mày liễu khẽ chau lại, ánh mắt híp xuống mang theo nghi hoặc cùng khẩn trương, nhanh chóng đem điện thoại trả về chỗ cũ.
*Cạch*
Cửa xe ô tô bị người mở ra, Tần Viễn cúi người toan vào, lúc này vừa vặn bắt gặp cánh tay mảnh khảnh trong lớp lụa trắng mỏng đang vội vã thu về.
Hắn nhìn đến hướng cánh tay thu về, vừa vặn bắt gặp điện thoại của bản thân được đặt ngay ngắn nơi hộp tủ đựng điện thoại.
“ Có chuyện gì sao? ” Tần Viễn cúi người, ngồi vào ghế lái bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía trước tựa như hỏi một câu hỏi vu vơ.
Tô Yên thu tay về, theo thói quen đan tay vào nhau, mỉm cười tươi tắn: “ Lúc nãy có người gọi cho anh, lưu tên là Dì, tôi thấy nó đổ chuông đến bốn lần rồi, có chút sốt ruột thay. Thật xin lỗi... ”
Hắn nghe người phụ nữ bên cạnh nói xong, trực tiếp đem điện thoại mở ra, nhìn lại thực sự đã có bốn cuộc gọi nhỡ, cả bốn cuộc đều lưu một chữ “ Dì ”.
“ A... ” Tô Yên tựa như nhớ ra đều gì đó, vội quay sang nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh: “ Người đó nói là bảo anh người đó có gọi tới... ”
Hắn nghe xong cũng chỉ gật đầu một cái, đưa đến người bên cạnh một hộp thuốc còn mới toanh cùng một chai nước khoáng: “ Thuốc của cô. ”
“ Cảm ơn Tần tổng. ” Tô Yên mỉm cười xinh đẹp, nhận lấy hộp thuốc cùng chai nước khoáng.
“ Không có gì. Quan hệ lợi ích hai bên mà thôi. ”
Tần Viễn đáp lời xong cũng không làm gì thừa thãi, chậm rãi khởi động lại xe, hắn đưa mắt nhìn người bên cạnh uống thuốc xong mới đánh xe rời đi.
“ Tần tổng không gọi lại sao? Ban nãy tôi thấy người đó có vẻ rất vội? ” Tô Yên đóng nắp chai nước lại, tuần tự để sang một bên, đưa tay ôm bụng.
Nhất thời không gian rơi vào tĩnh lặng, nhìn người đàn ông bên cạnh trầm mặc không đáp, Tô Yên cũng mơ hồ hiểu được chuyện gì.
Người vừa rồi gọi cho hắn có lẽ là dì Tần, còn về việc kia... Vậy thì còn phải xem xét lại.
Tô Yên uống thuốc xong cũng không cảm thấy đau nữa, nhưng bàn tay mảnh khảnh vẫn ôm lấy bụng, mày liễu nhăn lại nhìn thật có chút khổ sở.
Tần Viễn tựa như đã để tâm đến động thái này của Tô Yên, hắn hơi nghiêng đầu: “ Trong hộp bên cạnh cần số có một cái khăn nhung nhỏ, Tô tiểu thư nếu thấy đau có thể dùng nó. ”
Má Tô Yên khẽ phiếm hồng, sau đó lập tức lấy lại phong thái bình tĩnh như trước, mỉm cười lịch sự: “ Tần tổng, ngài đối với ai cũng đều quan tâm thế này sao? Tôi có thể coi như đây là một kinh hỷ* cho bản thân không? ”
Ánh mắt Tần Viễn chậm rãi híp lại, miên man suy nghĩ đi đâu đó, sau như tựa nhớ ra điều gì, lập tức ngăn hành động sắp vờn tay ra của Tô Yên, gương mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh vốn có song thanh âm lại trầm xuống không ít: “ Tô tiểu thư, không cần cô đυ.ng, tôi lấy giúp cô. ”
“ A? ” Tô Yên có chút ngạc nhiên nhìn một loạt hành động như nước chảy mây trôi của Tần Viễn.
Hắn mở hộp tủ bên cạnh cần số, hộp tủ khá to, vừa vặn đựng được hai cái khăn nhung nhỏ. Tần Viễn trực tiếp bỏ qua chiếc khăn nhung đỏ được gấp gọn bên trên, mò xuống bên dưới một chút lập tức lấy được một chiếc khăn nhung màu xanh lam nhạt vẫn còn được bao bọc trong túi đựng, còn mác, xem ra chiếc khăn này hoàn toàn chưa được ai sử dụng.
Tần Viễn lấy xong trực tiếp đưa khăn nhung màu xanh lam cho Tô Yên, sau đó thuần thục đóng nắp tủ lại, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Trong lòng Tô Yên thoáng chốc có chút chuyển sắc nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện thêm bất kỳ ý tứ gì, chỉ mỉm cười nói tiếng cảm ơn rồi đem bọc nilong mở ra, đem khăn đắp lên trên bụng.
Tần Viễn nhìn về quang cảnh phía trước, tầng tầng lớp lớp nhà cao tầng chậm rãi lùi về phía sau, song nơi thâm tâm lại có chút vội vã nôn nao khó tả.
Mấy ngày rồi hắn chưa đến bệnh viện thăm cô ấy nhỉ?
Nhìn lại chiếc khăn nhung đỏ được gấp nếp cẩn thận đặt ở trong hộp tủ cạnh cần số, nhất thời nhớ đến người phụ nữ vẫn luôn ngồi ở ghế lái phụ, an ổn ngủ bên cạnh, tựa như bức tranh khảm thạch tinh tế xinh đẹp, thập phần đơn giản, vạn phần sinh động.
Nghĩ đến cuộc gọi của Tần Diệp Dư, thoáng chốc Tần Viễn trở nên vội vã hơn ban nãy.