Quân y băng bó vết thương cho Ngự Bình vương, Uông Tôn nhìn phụ thân thương tích đầy mình, chỉ hận không thể một đao gϊếŧ chết Thương Lãm La đó.
Vết thương của Ngự Bình vương rất sâu nhưng lại không cướp đi tính mạng ngay, những vết này rõ ràng muốn để lại mạng sống cho lão, nhưng mối hận này đối với Uông Tôn lại không như thế. Y ghì chặt nắm tay, một tiêu binh từ bên ngoài chạy vào, quỳ xuống nói: “ Phó tướng, Binh sĩ của Các Ba Bộ đều đã rút. ”
Uông Tôn quay người, ánh mắt lạnh lẽo: “ Tiếp tục cho quân trấn thủ, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức báo cáo. ”
“ Rõ! ”
Binh lính rời đi, Uông Tôn nói với quân y: “ Chăm sóc tốt cho Ngự Bình vương. ”
Sau đó y đã rời đi.
Uông Tôn viết một lá thư, cấp tốc cho người gửi đi.
Từ Ân ăn xong bữa tối rồi lại dùng thuốc, đoán chắc bây giờ Uống Tôn đó đã gửi thư đi cho Bắc Chiến Dã nói cô vẫn còn sống. Chiến mã khỏe nhất của Việt Quân quốc đi từ kinh thành đến đây có lẽ sẽ mất hơn hai ngày nếu như không có ngủ nghỉ. Vậy thì cũng coi như không muộn.
Dương Tịnh Dĩnh đứng bên ngoài doanh trướng nhìn trời đêm mù mịt nhưng trong lòng lại sáng tỏ vô cùng. Cơ hội tốt như vậy Lý Thâm cũng không nên tuột mất.
.
Dây leo ngoài động tự khắc nhường ra lối đi. Lâm Thời Nhan ôm Lương Thanh đặt vào hang động, lại dùng rơm khô làm thành một cái giường nhỏ, đặt nàng vào. Kết giới an toàn đặt lại hang động sau đó Lâm Thời Nhan lập tức rời đi.
Dây leo lại chặn lối ra như cũ, một chút sơ hở cũng không có.
Trước khi hồ tộc đuổi đến Lâm Thời Nhan phải rời khỏi nơi này, cũng phải lấy được thuốc giải từ chỗ lão nhân đó.
Bồ câu đưa thư của Uông Tôn đi đường không gặp một trở ngại, hết một ngày một đêm đã báo tin đến nơi. Lúc còn thượng triều, Bắc Chiến Dã đã nhận được thư của y. Trong lòng hắn ngờ vực vô cùng, nếu thực sự là Thương Lãm La, vậy thì nàng bằng cách nào đến nơi đó.
Nếu đó không phải là nàng mà là bẫy thì sao?
Nếu thực sự là nàng thì thật tốt.
Sau đó bất chấp sự can ngăn của đại thần, Bắc Chiến Dã dẫn binh tự mình chinh phạt. Nhưng hắn lại sợ chiến mã đó của đại quân quá chậm, nhỡ lúc hắn đến nơi A La lại bì bọn họ mà bị thương thì sao?
Bắc Chiến Dã cùng vài thị vệ thân cận cưỡi chiến mã mạnh nhất Việt Quân quốc rời đi ngay trong đêm.
Hoa Dương Lão sư chắp tay phía sau nhìn bầu trời chuyển hồi từ đợt, trong lòng cũng bất an theo. Phía rừng trúc vang lên âm thanh, lão hơi quay đầu, lại vừa hay nhìn thấy đoạn dây leo quất về phía lão, thừ trong rừng trúc thoắt một bóng dáng, lão nhảy lên khỏi mặt đất né một đòn kia, sau đó mới nhìn rõ hoa yêu ngày nào.
“ Hoa yêu? ”
Lâm Thời Nhan lao về phía lão, yêu lực toát ra, từ mặt đất lại mọc lên dây leo đánh về phía lão lại bị tay của lão nắm lại, một dựt dựt đứt dây leo. Tiếp sau đó vẫn còn dây leo, Hoa Dương Lão Sư nắm lấy bình rượu bên hông đập vào dây leo, dây leo lại bị văng ra, đập vào người Lâm Thời Nhan khiến nàng bị hất văng.
“ Ngươi đến đây bằng cách nào!!? ”
“ Đừng phí lời! ” Lâm Thời Nhan trụ lại trên mặt đất, phía sau phóng đến đọt trúc xanh, sau đó một thân ảnh vọt đến, chớp thời cơ lão không để ý dựt lấy hồ lô nhỏ đeo bên hông của lão.
Hoa Dương Lão Sư phát giác điểm không đúng liền tránh đi nhưng cuối cùng hồ lô cũng bị đoạt mất, lão lập tức đuổi theo nhưng không cách nào nhìn rõ hướng đi, cuối cùng dựa vào bột phấn còn đọng lại tìm được phương hướng.
Lâm Thời Nhan nhìn sắc trời tối đen, lại xác định hồ tộc đã cho hồ yêu xuất thế bắt nàng, thời gian đã không còn nhiều. Đoạn đường đến hang núi không còn bao xa, sau khi để Lương Thanh dùng thuốc viên trong hồ lô kia, Lâm Thời Nhan lại dùng chút yêu thuật còn sót lại của mình giúp Lương Thanh dịch dung, sau cùng để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Nhưng sau đó chẳng bao lâu, Hồ yêu do hồ tộc phái tới đã tìm được đến, Lâm Thời Nhan không còn yêu lực, bị một nhát xuyên tim sau đó lại bị đưa đến Ám Bắc Băng nhốt lại.
Lúc Lương Thanh tỉnh lại, xung quanh một mảnh trống không, ở bên cạnh nàng có một tờ khế ước, là tờ khế ước bán thân cho phủ Lâm Thị. Lương Thanh đi tìm Lâm Thời Nhan, nhưng nàng đã tìm hết cuộc đời này của mình, cuối cùng lại không tìm thấy.
.
Bắc Chiến Dã đứng trước tinh binh vạn mã, phía sau hắn là thành trì của Việt Quân quốc, nhưng trước mặt hắn lại là cố nhân năm đó đáng ra nên vì ghét hận mad ruồng bỏ.
Thật giống làm sao.
Trước mắt Bắc Chiến Dã, mọi thứ như chiếc đèn kéo quân bị kéo ngược lại, sa mạc nổi gió nóng thổi vài sườn mặt không thôi, ấy nhưng lòng người lại không có cách nào vơi đi lạnh lùng xa cách.
Hình như đã quá muộn.
Bắc Chiến Dã lại nhớ tới giấc mơ ngày hôm đó, nàng cũng ở đây, cũng trước mặt hắn, cũng mặc huyết giáp, cũng cưỡi hắc mã, cùng là dáng vẻ đó lại khiến cỗ bi khống trong lòng hắn dâng lên tột độ.
Đại binh xuất chiến, bên ngoài lại tràn đến đại quân của Tề quốc, trận thế thời khắc này loạn thế tột độ.
Bối Tuấn Nhị nhìn nàng giữa tinh binh vạn mã, huyết giáp rơi trong không gian, đoản kiếm đó từng nhát lạnh lùng, chỉ nhìn thấy nàng một đường thẳng đi đến nơi Bắc Chiến Dã đang đứng, còn trận mạc này ai thắng ai thua sớm đã định rồi.
Giấc mơ này thật chân thực biết bao.
Lần đó hắn mơ thấy nữ lang đó cùng lang quân của mình đứng trên bức tường thành lớn của Lăng Vân thành, trong tay lang quân đó đan chặt lấy bàn tay của nữ lang, trong mắt nàng an tâm tin tưởng, còn lang quân đó lại chỉ chứa mình nàng trong mắt.
“ Hoàng thượng, thần thϊếp thích nhất người nói ba chữ: Ta tin nàng. ”
Lần này Thương Lãm La trong giấc mơ ở trước mặt hắn không còn dáng vẻ năm đó, cũng không còn ngạo nghễ của nàng.
Bắc Chiến Dã đó mặc trường bào, hắn nói thật lớn, dường như đang gào lên, đoản kiếm trong tay hắn bị nắm thật chặt, giữa chiến trường này như chỉ còn hai người họ vậy.
Nhưng hình như Thương Lãm La không nghe thấy, nàng không nghe thấy Bắc Chiến Dã kia đang nói gì, hiện tại trong mắt nàng chỉ còn anh khí kiêu ngạo của một tướng quân, là dáng vẻ trước nay hắn chưa từng nhìn thấy.
Bắc Chiến Dã kia nhìn nàng, tận đến khi nàng sắp đến gần rồi hắn mới giương đoản kiếm trong tay.
“ Đừng ép ngươi? Đừng ép ngươi? Vậy tại sao ngươi lại phải ép ta? Ta đã trắng tay rồi, ta đã trắng tay rồi. ”
Lúc một thân áo giáp của nàng lao về phía Bắc Chiến Dã kia, đột nhiên nàng lại buông kiếm, đoản kiếm trong tay Bắc Chiến Dã đó đâm xuyên qua tim nàng, một nhát chí mạng.
Lại sau đó hắn nhìn thấy chính mình biến thành Bắc Chiến Dã kia, đoản kiếm trong tay hắn đâm xuyên qua tim nàng, mà thời khắc này nó đã sâu đến tận cùng. Máu ấm từ nơi l*иg ngực rỉ xuống, chốc chốc hai tay hắn đã rướm máu tươi, là máu của nàng.
Hắn trơ mắt nhìn người trước mặt đang cười kia, nàng đang cười, nụ cười quá đỗi chân thực làm mạch máu khắp người hắn giờ phút này như bị rút cạn.
Ở trước mắt hắn, huyết giáp ngả về sau, phút nhất thời Bắc Chiến Dã đỡ lấy người nàng, một bàn tay sớm đã đầy máu kia ôm lấy gương mặt sớm đã thiếu đi huyết sắc.
Khi đó nàng nhoẻn khóe miệng, lại như mãn nguyện cho chính mình, nhịp thở môi lúc một nhẹ đi, câu chữ cũng gãy đứt không thành như thều thào từng hơi: “ Thần thϊếp cuối cùng cũng thực sự giận người rồi hoàng thượng. Người có giận thần thϊếp không? ”
“ Nếu nàng chết, ta sẽ san bằng Các Ba Bộ, gϊếŧ chết đệ đệ của nàng. ”
“ Hoàng thượng, thần thϊếp đã quá mệt rồi. ”
Đoản kiếm trong tay Bắc Chiến Dã nắm chặt, giữa thực và mơ hắn lại không cách nào thoát khỏi.
Bắc Chiến Dã giương đoản kiếm, hướng về phía nàng, lúc gần giao nhau, đoản kiếm ấy lại bị hắn xoay ngược, một kiếm đó đâm vào chính mình, lại sau đó kiếm trong tay nàng cùng lúc đâm vào người hắn, cũng giống như Bắc Chiến Dã trong giấc mơ đó một dao đoạt mạng cũng quyết liệt thê lương.
Từ Ân nhìn Bắc Chiến Dã, cái nhìn ấy vừa xa lạ vừa thân thuộc lại lạnh lẽo độc ác đến tận cốt tủy, so với ánh mắt mà năm đó Bắc Chiến Dã ném cho Thương Lãm La khi ngờ vực chính nàng đã hại chết con của mình không khác đến một phần. Kiếm lại đâm vào, đến tận khi Bắc Chiến Dã như sát vào người nàng mới dừng lại.
Hiện tại Bắc Chiến Dã đã sức cùng lực kiệt, máu vấy tay hắn cũng thật giống như giấc mơ đó, nhưng lần này lại là máu của hắn, cỗ bi khống cuối cùng trực chờ trong lòng rốt cuộc cũng theo đó vỡ vụn.
Hắn gục đầu trên vai nàng, áng cười thật hiếm hoi mới có thể thực lòng không toan tính, giọng Bắc Chiến Dã rất yếu, dường như thều thào từng chữ: “ A La, xin lỗi. ”
“ Cuộc đời này, người mà Thương Lãm La yêu nhất cũng là ngươi, nhưng người mà nàng ấy hận nhất, cũng là ngươi! ” Từ Ân ghé sát tai Bắc Chiến Dã, mỗi câu mỗi chữ đều bình tĩnh vô cùng, một giây tiếp theo, đoản kiếm dứt khoát rút ra.
Giọt nước ấm nóng lăn trên sườn mặt cuối cùng rơi xuống mặt cát sa mạc, biến mất không dấu tích. Hơi thở của Bắc Chiến Dã dừng hẳn.
Hoa rơi say trong vườn mai.
Thoáng như đời người lần đầu gặp gỡ.
Tóc xanh đã nhuộm màu sương khói.
Nắm tay nhau đi qua ngàn vạn trần thế.
Tâm sự trải dài sau lớp hồng nhan.
Trước mắt tương tư đã thôi rối bời.
Lệ quang ẩn giấu sau lời thề nguyện.
Hẹn ước kiếp này mãi không thay đổi.
Hoa nở diễm lệ biết bao, hoa chóng tàn,
Là ai đang gảy đàn?
Tình đến đậm sâu, người dễ rời bỏ,
Cô độc xướng khúc biệt ly.
Sắc chiều dần buông, xuân đã tàn.
Lan nhân như giấc mộng trống rỗng thở than.
Mặc người theo dòng chảy thời gian.
Năm tháng mênh mông không rõ ngày nào quay trở lại.
Hận không hiểu được tâm ý nơi đáy lòng.
Ánh trăng như nước rũ sạch hết phù hoa trong câu truyện cũ.
Duy chỉ nguyện lưu lại một nét bút tương y.
Đêm dài miên man không ngăn được tóc bạc đuổi tóc xanh.
Không nỡ nhìn bóng người lặng lẽ rời xa.
Nếu có kiếp sau xin được cùng người kết duyên áo vải tầm thường.
Lại ước hẹn không biệt không ly.
Một lần ly biệt qua bao năm tháng.
Cũng chưa từng quên đi dung nhan của ngày ấy.
Hương mai từng sợi thanh khiết.
Tựa như cố nhân trong mộng tương kiến.
Đêm nay tương tự đêm ấy, người có giống ta lặng im buồn thương hối tiếc?
Nếu lúc đó chúng ta đừng bướng bỉnh như vậy...
Bây giờ cũng sẽ không hối hận.
“ A La, ta tin nàng. ”