“ Hoàng thượng, hôm nay người cũng không đến sao? ”
Lương Thanh quay người, tay nàng còn đang sắp mền lụa dan dở, “ Nương nương, người đừng bận lòng như thế. Thái hậu cũng là làm khó hoàng thượng rồi nên ngài mới không thể đến đây được. Đến khi hết ngày đó, người sẽ lại như xưa thôi. ”
“ Lại như xưa? Lại như xưa? ” Lâm Thời Nhan nheo ánh mắt, trên gương mặt nhợt nhạt nhoẻn khóe môi cười, lại như tự thuật vớ chính mình, không ngưng lặp lại ba chữ này.
Mấy tháng này không đáng gì với nàng cả, Bắc Chiến Dã không thế một lần quay lưng sẽ là cả đời với nàng được. Hơn nữa hắn đã rõ Thương Lãm La đó lòng dạ rắn rết hại đi đứa trẻ trong bụng nàng, lại thêm lời của Chức Phán Sư, nàng không sợ thiên hạ không phỉ báng trung cung đó.
.
Từ Ân ngồi bên hồ sen đánh cờ, nước hồ trong veo song lòng hồ lạnh lẽo, cá chép vàng sớm đã trú ngụ chẳng buồn ngoi lên mặt nước thưởng thú. Dương Tịnh Dĩnh nhìn chủ tử mình, thật lâu lại thật lâu, nàng dường như không biết chán chường.
Giữa trời có một đàn én bay về phương bắc, nhưng gió lạnh thổi qua một con tựa lạc đàn mất sức, dần bị bỏ về sau. Cánh giữ không được nữa, chênh vênh một đoạn rồi rơi xuống mặt đất, có lẽ có vẫn còn muốn sống, gượng sức cố hạ cánh xuống đất nhưng rồi giữa không trung ngã xuống.
Từ Ân nhìn chim én nằm trơ trọi giữa nền cỏ xanh rờn, dường như đã mất hết sức không gượng đầu dậy nổi, máu thấm ra từ khủy chân làm ướt bộ lông óng mượt.
Đến tận khi chim én ngất lịm đi, Từ Ân mới thu hồi ánh mắt lại, hương phía Dương Tịnh Dĩnh: “ Ngươi giúp ta mang nó lại đây nhé? ”
Dương Tịnh Dĩnh gật đầu: “ Người muốn cứu nó sao? ”
Dứt lời, Dương Tịnh Dĩnh bước về phía trước, nhặt chim én để trong tay.
Nhưng Từ Ân đến một lời cũng không nói, chầm chậm đứng dậy bước theo lối mòn, lúc đi ngang qua nàng chỉ nói năm chữ “ Chúng ta trở về thôi. ”
Bên ngoài Dưỡng Tâm điệm im lặng như tờ, và vệ binh của cảm y vệ đứng gác xung quanh, bảo đảm tốt an toàn cho bậc cửu ngũ chí tôn. Trịnh Sâm bước mấy bước, đi vào đến bên trong. Châu Bất đứng hầu mài mực bên cạnh bậc đế vương khí chất cao ngạo vạn phần, y càng không thể không cúi người hành đại lễ, lại vội vào vấn đề chính: “ Hoàng thượng, người của ta ở Các Ba Bộ truyền tin đến, nói Các Đế đã chiêu binh mãi mã, chuẩn bị xuất thành, cũng không rõ là sẽ đi đến đâu, nhưng hướng đi lại là hướng bắc. ”
Bắc Chiến Dã nhìn chằm chằm đầu bút lông vừa thấm mực đen, từ đầu bút nhỏ xuống một giọt mực đen phá cả bức thư đồ dan dở, nét bút có lực cũng tại đó chấm dứt. Giọt mực dần loang cả một khoảng giấy, song từ tận sâu trong đáy mắt hắn đến một chút tức giận cũng không có, chỉ còn lại bình tĩnh ảm đạm vô thường: “ Để Khương đại tướng quân điều tra cho rõ, chuẩn bị sẵn sàng đại binh cùng lương thực dự trữ. Những chuyện khác tam thời giác lại. Còn nữa, cho người để ý đến phỉ Lý Hộ quốc. ”
Trịnh Sâm cúi mặt nhìn đất một chút, sau đó cẩn thận khom người rồi lui đi.
.
Chim én nằm trơ trọi trên bàn trà gỗ, Từ Ân cầm kéo, cắt đứt một đoạn vải được dệt từ cây tơ nguyệt, Dương Tịnh Dĩnh giã một ít thuốc lá, đặt lại trên bàn. Từ Ân nhìn chim én đang dần có lại một chút sức lực, nó từ trong đau đớn gượng dậy, cánh khẽ vỗ lại không thành, có chút thoi thóp.
Thuốc lá giã nhuyễn đặt vào trong tấm vải mỏng, quấn dần vào khủy chân bị gãy kia, chim én thoi thóp kêu một tiếng. Lúc cốt xong, Từ Ân lại nhìn nó, gương mặt cô không biểu hiện gì song từ tậm trong đáy mắt tản mạn một đoạn tinh quang mỏng nhẹ như tơ, giọng điệu trái ngược lãnh đạm vô cùng: “ Ta chỉ giúp ngươi tới đây thôi, có sống hay không phải dựa vào chính ngươi. ”
Dương Tịnh Dĩnh cũng nhìn chim én, nhưng dường như nàng lại nhìn thấy chính Thương Lãm La trong đó.
Chủ tử của nàng cũng giống như con chim én này vậy, rõ ràng an nhiên lại lạc đàn mất phương hướng, rơi vào tay người khác rồi thì chỉ có thể để mặc chính mình. Lúc bị thương rồi muốn thoát cũng không kịp nữa, gặp được người đối tốt, người ta cũng sẽ không vì thế mà cưu mang nàng cả đời, chỉ có thể thả cho nàng một cái dây thừng để nàng tự leo khỏi hố sâu mà thôi. Sau đó có kiệt sức mà chết thì cũng mặc nàng, “Có sống hay không phải dựa vào chính ngươi.”
.
Đại quân đóng trên dải núi lớn, bình địa phía dưới là sa mạc Xích Linh, lại vừa hay ở tại nơi này hợp để một cái bẫy bẫy được vạn quân.
Bối Tuấn Nhị đứng giữa đỉnh núi gió l*иg lộng, thậm chí tại nơi thế cao như vậy cũng cảm nhận rõ cái nóng thổi từ sa mạc đến. Nhưng huyết giáp khoác trên người y không một chút tay đổi, hắc mã khôn ngoan được người giữ.
Khang Tiêu Nghinh bước đến, vị thế vừa hay bằng với Bố Tuấn Nhị, đến một chút cũng không kiêng dè vị Các Đế này. Tay y nắm lấy chiếc nhẫn khảm ngọc đặt trong lòng bàn tay, cánh môi Khang Tiêu Nghinh hơi nhếch lên: “ Các đế, không còn đường lui thì ngươi vẫn cứ đánh sao? ”
Bối Tuấn Nhị nghe xong, cảm thấy có chút nực cười: “ Ngươi sợ? ”
“ Sợ, sợ chứ. Sao lại không sợ? ” Khang Tiêu Nghinh lại cười, từ trong giọng điệu của y nghe rất rõ nét châm chọc chế giễu kia, không buồn che giấu một phần nào, nghe ra lại kà lời kiêu khích nhiều hơn.
Ở Mông Cổ bao nhiêu năm, Bố Tuấn Nhị còn không hiểu con người của Khang Tiêu Nghinh sao? Nếu thực sự đem y và Khang Tiêu Nghinh lên một bàn cân để cân, quả thực không so nổi bên nào nặng nhẹ.
Khang Tiêu Nghinh này khí tuệ hơn người khác một bậc, y lại là người không cầu chí lớn nhưng tâm can không ai nhìn thấu, xuất trận từ nhỏ, bách chiến bách thắng, hơn nữa còn là người kế sâu nông hiểm, so với nhưng gì mà Bối Tuấn Nhị nhớ thì con người này rõ ràng độc ác nhẫn tâm hơn nhiều, với người khác, với chính mình.
Cũng vì nhẫn tâm nên mới thoát khỏi đại nạn đó, chiêu binh mãi mã đến ngày hôm nay.
Cho đến hiện tại Bối Tuấn Nhị y cũng không nhìn rõ Khang Tiêu Nghinh rốt cuộc là muốn cái gì.