Sở Phù biết mình không thể cùng những người này đi ra ngoài!
Một khi đi ra ngoài, nàng không thể bảo đảm Hà Khải Thịnh có thể tìm được nàng. Nếu xảy ra chuyện gì...... Như vậy không gian bắt chước lần này cũng liền hỏng.
Cái này mới là nhiệm vụ khảo hạch, nàng tuyệt đối không thể cứ như vậy thất bại!
Nàng nghiêng ngả lảo đảo mà hướng tới phía Hà Khải Thịnh đã bảo lúc trước, ngã trái ngã phải, cũng không có người dám ngăn nàng lại.
Cũng vì bọn họ thấy chết mà không cứu, nếu còn dám ngăn bạn gái hướng Hà Khải Thịnh cầu cứu...... quả thực chính là đánh vào mặt hắn!
Mấy cái ăn chơi trác táng phỏng chừng không nghĩ đến Sở Phù còn có sức lực chạy trốn, lập tức ngẩn người, thấy nàng làm ra động tĩnh tới, mới có chút hoảng loạnmà muốn đuổi theo.
Sở Phù tốc độ không nhanh, cho dù lý trí thúc giục "Nhất định phải nhanh lên", nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, nàng vẫn là không có biện pháp tăng tốc độ.
Mắt thấy kia từng đôi móng heo sắp rơi xuống trên người nàng, bực mình, nàng nghẹn đỏ mặt: "A Thịnh ——!"
Lần mở miệng này có thể nói là dùng hết sức lực đời này của Văn Tiểu Tiểu. Nếu không phải thừa dịp say rượu, nàng cũng không có biện pháp phát huy ra âm nữ cao đâu!
Tiếng gọi sắc nhọn của thiếu nữ đem tầm mắt Hà Khải Thịnh bắt lấy, ánh mắt trầm xuống. Hắn bước nhanh tới, thanh âm mang theo lạnh băng: "Buông tay."
Hà Khải Thịnh vững vàng mà đem nữ hài giống như nhũ yến về tổ* ôm vào trong lòng, ánh mắt sắc bén dừng trên một đám người thần sắc khác nhau. Đặc biệt là những người ở thời điểm xảy ra chuyện ngăn trở tầm mắt hắn, không có việc gì lại dời đi, thành công làm lẫn lộn phán đoán hắn, còn có những tên đã rat ay động thủ!
*乳: nhũ, nhũ yến: chim non.
Hắn từ trên người nữ hài trong lòng thấy được mùi rượu nhàn nhạt.
Tuy rằng hắn đối với mấy trò xiếc đó không có gì hứng thú, nhưng ít nhiều cũng sẽ biết kỹ xảo này đó của bọn họ!
"Hỗn hợp rượu? Thực hảo." Hắn thấp giọng nói, "Ngoan, tôi mang em trở về."
Hắn một phen bế nữ hài đang mê man lên, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mang theo tàn nhẫn: "Đa tạ khoản đãi, Hà mỗ liền đi trước."
Hà Khải Thịnh một lời xoay người liền rời đi.
Không nghĩ tới cuối cùng nàng lại thật sự thay thế hắn chịu tội. Cáo già hắn sao không biết, những trò này đều là chuyện tốt phía đối thủ làm ra?! Hung thủ chắc chắn có thế lực chống lưng không yếu, bừng không sao dám ở ngay trước mắt hắn động đến Vân Y.
Ngồi trên xe, hắn phân phó tài xế: "Đến thúy viên."
Hắn nhắm hai mắt, mở cửa sổ, để gió lạnh thổi, muốn cho chính mình bình tĩnh, cũng là muốn cho người đang dính ở trong l*иg ngực chút thanh tỉnh.
Hà Khải Thịnh ở trong đầu đảo qua thần sắc của những người trong hội trường một lần, rất nhanh liền tìm ra mục tiêu.
Khang đại thiếu.
Nếu Khang thiếu gia đã thích hỗn hợp rượu như vậy, trò hề này phải phải hảo hảo cho hắn chơi thật đã!
Nghĩ như vậy, Hà Khải Thịnh bất giác ôm thật chặt Sở Phù không cho nàng quơ loạn chân tay, cảm nhận thân mình ấm áp sát gần.
Nữ hài chậm rãi vươn tay, đặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng ngẩng đầu tiến lại gần, hơi thở ướŧ áŧ phả nhè nhẹ. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào gương mặt phiếm hồng cùng đôi môi phấn nộn của nữ hài, trong lòng ấp ủ một hồi gió lốc.
Hắn bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, hắn nghĩ hắn kìm nén không nổi nữa.
Chỉ thấy nàng rướn người, nhẹ nhàng thì thầm những lời ngọt như mật vào tai Hà Khải Thịnh: "A thịnh...... A thịnh...... Em thích anh...... Rất thích......"