Chương 42-2: Ngoại truyện: Chu Nhất và Chu Dạ

Ở một chi tiết nhỏ mờ nhạt ở nguyên tác, nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ đã gặp được Chu Nhất vào một ngày mưa. Lúc đó Chu Nhất trông rất thê thảm vì anh vừa mới đánh nhau với lũ côn đồ xong. Vốn dĩ, anh ở phải ở Anh với anh trai và mẹ mình, nhưng vì chán cảnh bị anh trai kiểm soát nên anh đã bỏ về nước.

Khi về nước, Chu Nhất như cá gặp nước, anh muốn sống theo cách của mình, anh muốn được tự do. Cũng chính vì thế mà anh ăn chơi, tụ tập cùng một nhóm người và cho đến khi có chuyện xảy ra thì bọn họ lại quay lưng với anh. Sau khi bị phản bội, Chu Nhất dần trở nên sống khép kín, không muốn tiếp xúc với người khác và hay cáu gắt, gây chuyện đánh nhau vô cớ.

Nhưng Chu Nhất vốn đã từng học võ từ nhỏ, đã thế còn giải nhất thế giới ở đại hội võ thuật thì làm sao có ai là đối thủ của anh. Cũng chính vì vậy mà Chu Nhất bị bọn người đã từng bị anh đánh bại mà kết thành phe phái quay trở lại cùng nhau đánh hội đồng.

Mặc dù đã đánh bại được tất cả, nhưng Chu Nhất lúc đó bị thương rất nặng và cố lê thân về nhà thì anh đã ngã khuỵ xuống ngất xỉu bên đường và thật trùng hợp lúc đó mưa rất lớn.

Đến khi Chu Nhất tỉnh lại thì đã thấy mình nằm ở bệnh viện và có ai đó đang ngồi bên giường nhìn anh. Liếc mắt nhìn sang thì anh thấy có người con gái rất xinh đẹp đang ngồi bên cạnh giường gọt táo. Thấy có động tĩnh, cô gái cũng quay sang nhìn thì thấy anh đã tỉnh thì cô chợt mỉm cười ngọt ngào nhẹ giọng nói.

“Anh tỉnh rồi. Thật may quá! Tôi cứ lo anh có việc gì, anh đã hôn mê ba ngày rồi đấy. Tôi là Bạch Nhật Hy, còn anh tên gì? Vì sao lại bị thương nặng đến thế?”

“Tôi... tôi là Chu Nhất.”

“Ồ, ra là Chu Nhất. Rất vui được giúp đỡ anh, Chu Nhất.”

Lời nói, cử chỉ, nụ cười của cô như đánh mạnh vào trái tim Chu Nhất khiến cho nó đập càng lúc càng nhanh. Và cũng từ đó, anh bắt đầu không còn tụ tập ăn chơi nữa mà chỉ làm bạn với cô. Chu Nhất và Bạch Nhật Hy lúc ấy rất thân thiết với nhau.

Và cũng không bao lâu sau, Chu Nhất trở về nước được khoảng nửa năm thì người anh trai song sinh của anh là Chu Dạ cũng về nước tìm anh. Vì là hai anh em sinh đôi nên đôi khi mạch cảm xúc của cả hai được kết nối với nhau rất mạnh mẽ. Ví dụ như, Chu Nhất ghét ăn hải sản thì Chu Dạ cũng chả nuốt nổi hải sản, hoặc là Chu Dạ cảm thấy người A rất ngứa mắt nên Chu Nhất cũng chả thấy vừa mắt người A.

Cũng chính vì sợi tình cảm kết nối mạnh mẽ giữa hai người, nên chỉ lần đầu gặp nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’, thì Chu Dạ cũng đã thích cô. Cái tình cảm thích của Chu Dạ và Chu Nhất dành cho nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ lúc ấy rất đơn thuần, giống như là tình cảm của lứa tuổi học sinh vậy.

Quen biết được thêm Chu Dạ thì rất nhanh cả ba trở nên càng thân thiết với nhau hơn bao giờ hết. Những ngày tháng yên bình vui vẻ khi ở bên nhau không kéo dài được lâu thì Chu Nhất và Chu Dạ phải trở về Anh vì một chuyện gì đó. Và lúc ấy, cô chỉ mới mười sáu tuổi và hai người chỉ mới hai mươi hai tuổi.

Sau khi phải xa nhau thì cả ba giữ liên lạc với nhau được một thời gian ngắn rồi cũng mất liên lạc với nhau. Ba năm sau, khi hai người Chu Nhất Chu Dạ trở về lại tìm nữ phụ ‘Bạch Nhật Hy’ nhưng chưa kịp gặp mặt trực tiếp để trò chuyện cùng cô thì cả hai đã phải trở về Anh vì công việc đột xuất. Khi ấy, hai người vẫn nhìn thấy và biết được ‘Bạch Nhật Hy’ sống rất tốt và vui vẻ, và lúc đó hình như cô có thêm một người bạn mới, một người chị em mới đó là Đỗ Minh Nguyệt.

Trở về lại Anh, Chu Nhất và Chu Dạ khoảng thời gian đó rất bận rộn nên không có thời gian trở về nước để tìm ‘Bạch Nhật Hy’, và cứ bận rộn như thế thì đã hơn ba năm nữa trôi qua. Đến khi cả hai trở về nữa tìm cô một lần nữa thì lúc này họ chỉ tìm thấy được phần bia mộ của cô mà thôi.

Tấm bia đá lạnh tanh không có một chút hơi ấm. Chu Nhất dường như là sụp đổ, anh ngồi khuỵ xuống trước tấm bia có hình ảnh một cô gái với nụ cười tươi rói ngọt ngào trên môi như cái ngày sáu năm trước bọn họ vẫn còn bên nhau.

Chu Nhất trước giờ rất khinh thường những thằng con trai hay khóc lóc. Nhưng bây giờ đây, đứng trước hình ảnh của ‘Bạch Nhật Hy’, nụ cười của cô vẫn thế nhưng anh đã không còn có thể chạm vào cô hay cảm nhận được hơi ấm từ cô nữa, Chu Nhất đã khóc, anh gào lên trong sự đau khổ tột cùng.

Nếu như, nếu như, NẾU NHƯ, ngày đó anh không rời đi, anh không trở về Anh, thì có lẽ Chu Nhất anh đã không để cái việc này xảy ra. Nếu như ngày đó anh ở lại, có lẽ anh đã bảo vệ được nụ cười cô.

Còn Chu Dạ lúc này, anh đứng ngây ra trước bia mộ của ‘Bạch Nhật Hy’. Anh không dám tin vào mắt của chính mình, cô còn rất trẻ, khi này cô chỉ vừa hơn hai mươi cái xuân xanh thôi. Vậy tại sao? Tại sao cô lại phải nằm đây? Tại sao cô ấy lại phải nằm dưới lòng đất tối tăm buồn tẻ ấy? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong suốt thời gian anh vắng mặt?

Chu Dạ lúc này không còn ngây ra nữa, mà anh bắt đầu cười lên trong sự điên cuồng và tuyệt vọng. Tiếng cười của Chu Dạ vang dội khắp không gian lặng tĩnh, miệng thì cười nhưng lúc này nước mắt của anh không ngừng rơi xuống.

Chu Dạ luôn tự hỏi bản thân chính mình, ‘Bạch Nhật Hy’ cô tốt bụng như thế, đáng yêu như thế, hay cười như thế. Mà tại sao ông trời lại để cô bây giờ chỉ có thể nằm ở một nơi vắng vẻ và lạnh lẽo này là như thế nào? Chu Dạ lúc này như một người điên không ngừng ôm mặt cười mà hai bàn tay thấm ướt nước mắt.

Hai người rất hối hận, hối hận vì đã không trở về kịp lúc. Hối hận vì đã không thể bảo vệ được cô. Hối hận vì đã rời đi để lại cô một mình. Nhưng rồi họ tự hứa, chỉ cần hai người còn sống một ngày nào thì họ sẽ điều tra tường tận cái chết của ‘Bạch Nhật Hy’ cô.

Hai người họ không tin cô mất vì bệnh tật, bởi vì cô và họ đã từng cùng nhau đi khám sức khoẻ nên họ biết sức khoẻ của cô rất tốt. Họ sẽ không tin vào cái lý do nhảm nhí đã gây ra cái chết cho cô, họ sẽ điều tra và chỉ tin vào kết quả họ điều tra được mà thôi.

Và cuối cùng, hai người cũng đã điều tra được nguyên cái chết của cô. Nhưng họ có thể làm gì ngoài trả thù cho cô được đây, cho dù bọn người đó nếm trải đau khổ thì cô cũng không sống lại được. Chu Nhất và Chu Dạ thật lòng hy vọng, nếu có một cơ hội trở lại quá khứ, làm lại từ đầu thì hai người sẽ hảo hảo bảo vệ cô thật tốt, cho dù cả bầu trời sập xuống họ cũng nguyện vì cô mà chống đỡ.