Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 65: Động vật đen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn bên Nhiễm Nhan, cùng là mèo tiến hóa thì lại đang co rút vào cổ cô mà nhỏ nhẹ từng tiếng "meo meo", thỉnh thoảng còn cắn cắn tóc cô giật giật như ý muốn kêu cô chạy đi.

Nhiễm Nhan thở dài, cô thu nạp thành viên đều thật có cá tính riêng biệt.

"Thạch trưởng, anh em có người hết đạn."

"Thông báo mọi người dùng kim ngạch mua đạn dược, tính phí đoàn hội."

"Rõ.". TruyenHD

Bạch Quang lúc này mới quay qua Nhiễm Nhan.

"Bé Béo có thể xác định phương hướng của nó không. Chúng ta cần gϊếŧ chết nó, nếu không mọi người phải rút lui khỏi đây."

Cô lôi cái đầu nhỏ của Béo ra, rõ ràng nó nghe hiểu lời Bạch Quang nói, vì mới rồi nó như giật giật cái mông muốn lùi sâu vào cổ áo cô.

"Bé Béo ngoan, chỉ hướng nó đang ở đâu, nếu không chỉ, chúng ta phải lập tức rút lui, toàn bộ đồ ăn ở đây phải để lại cho nó không được mang theo."

"Meo..."

Thức ăn và uy hϊếp, bé mèo nhà ta bắt đầu suy nghĩ rồi một bàn tay mũm mĩm ngắn củn chỉ về một hướng. Bạch Quang thở phào, hỏi tiếp.

"Nó xa không?"

"Meo."

Bé Béo gật gật cái đầu tròn vo của mình mấy cái liên tục, chứng tỏ rất xa.

"Ở tầm xa như vậy mà có thể chỉ huy bọn thú, còn đe dọa luôn cả bé Béo, chứng tỏ nó rất mạnh."

"Cô và bé Béo đi theo ta."

"Được. Giai Giai nhớ đi bên cạnh Đình Đình không được tách ra. Chúng ta đi."

Không chờ mọi người đáp lời, Bạch Quang ôm Nhiễm Nhan vào lòng, biến mất trước mắt mọi người, lúc xuất hiện đã ở ngoài rất xa.

Dị năng không gian, thật ngưu bức. Ghen tị chết người.

Choáng váng do di chuyển qua đi, cô nhanh chóng nhìn Béo, tiếp tục chỉ hướng cho Bạch Quang. Càng đến gần, Béo càng chui sâu vào lòng của cô không chịu ngóc đầu ra, chỉ chịu vươn bốn móng vuốt chỉ đại một phương hướng.

Lúc này hai người đang đứng ở một con đường vắng cách khá xa trang trại.

Bạch Quang nhìn về phía công trường bỏ hoang rộng lớn đầy cỏ dại, máu trong người sôi trào, nhịp tim nhảy mạnh không ngừng. Đưa cô đến góc khuất xem như an toàn.

"Nhiễm Nhan, cô ở đây, cẩn thận xung quanh, thấy không ổn thì lập tức rời đi, không cần chờ ta."

"Được."

Nhiễm Nhan cô còn chưa ngốc đến nỗi đâm đầu vào chỗ chết vì một người mới quen.

Bạch Quang biến mất trước mắt cô, sâu bên trong công trường rất nhanh vang lên những tiếng kêu ré đau đớn cùng từng tiếng gầm gừ giận dữ. May mắn cô đã bỏ bé Béo vào ba lô kéo khóa lại kĩ lưỡng, nếu để nghe những tiếng này không chừng Béo nhà cô sợ vỡ mật ói ra máu cũng nên.

Trấn tĩnh nhìn về hướng tiếng kêu gào, một lúc sau cô như nhìn thấy một bóng dáng trắng tinh đang lủi nhanh chóng về phía cô.

"Tinh tinh trắng."

Giương cung, mũi tên duy nhất được lắp hạt năng lượng không gian nhắm chuẩn phía con tinh tinh đang mở mồm máu đỏ ngòm gào thét không ngừng chạy băng băng về phía cô.

"Cẩn thận."

Tiếng Bạch Quang kêu lên cũng là lúc tên rời cung, tiếng xé gió làm rách cả khung cảnh xung quanh những nơi nó lao qua. Mũi tên xuyên tim cũng là lúc một lưỡi dao gió xé rách không gian cắt đứt cổ con tinh tinh.

Tiếng thét dài chưa kịp vang lên đã đổ gục xuống, thân xác lết dài cách cô chưa đến 100m.

Với tốc độ của nó, 100m chắc chưa mất hai giây cô đã về gặp ông bà sớm. Nhìn nhìn dưới đất rơi rụng vài sợi tóc đen dài của cô, đó là bị dư chấn lưỡi dao gió của Bạch Quang.

"Không sao chứ? Lần sau cô nhớ tránh đi, lúc nãy rất nguy hiểm."

Giơ giơ bàn tay đang run rẩy của mình lên bắt lấy mũi tên vừa quay về. Chỉ một lần bắn mà mất đi một nửa thanh năng lượng, lòng bàn tay cô cũng bắt đầu rướm máu nhỏ giọt xuống đất.

"Tay cô bị thương."

Bạch Quang cầm tay cô nhanh chóng lấy khăn tay của mình bó lại nhanh chóng sau đó nhìn cô như trách móc.

"Không gì, do dư chấn khi bắn cung thôi. Mũi tên lắp năng lượng không gian quá mạnh, tay ta không chịu được nên trầy xước một chút."

Nói rồi liếc mắt nhìn nhìn Bạch Quang mà suy nghĩ: Chỉ là mang chút ít năng lượng mà mạnh như vậy, nhìn anh ta thể hiện dị năng, chắc là cấp độ S trở lên chứ không ít. Cao thủ giấu mặt, may mắn là không đắc tội.

Đi hướng về phía cái xác con tinh tinh, bộ lông trắng của nó đã bị nhuộm đen bởi máu.

"Máu đen, màu đen thẫm này chứng tỏ nó rất độc."

Cô nhanh chóng lôi ra một hộp thuốc đổ ra hai viên, đưa cho Bạch Quang một viên, viên còn lại nhanh chóng bỏ miệng mình. Cũng không quan tâm anh có uống không mà chú tâm lấy hủ sành chứa máu con tinh tinh rồi lôi bao ni lông ra cuốn xác nó lại hút chân không.

Bé Béo nhân lúc Nhiễm Nhan mở ba lô lấy thuốc, cái mũi khịt khịt ngửi mùi lập tức nhảy ra ngoài. Nắm cổ cô nhỏ quăng cho Bạch Quang trước khi nó kịp lao vào vũng máu đen ngòm.

Xử lý xong xuôi, cô quay qua nhìn Bạch Quang cười tươi, sử dụng mọi đường nét trên cơ mặt thể hiện ra nét cười hoàn mỹ nhất.

"Ta có thể đổi 1 hạt năng lượng cao lấy con tinh tinh này không?"

Miệng cười nhưng trong tâm cô không ngừng bảo giảm giá, giảm giá cho ta.

"Không cần, chỉ cần đưa ta một nửa thành phẩm cô làm ra từ con tinh tinh này là được."

Chớp chớp mắt, năng lượng hạt cao tuy quý giá nhưng có thể kiếm, riêng con tinh tinh này tiến hóa gần như hoàn hảo, muốn kiếm được không dễ dàng gì. Đổi lại là Lương Nhâm thì cô sẽ rất vui vẻ nhận lấy, nhưng còn...

"Còn nữa, đám thú hôm nay săn gϊếŧ được, cô có thể chọn những con bé Béo thích, xem như công lao của nó và trả phí cho dược liệu lần trước và sắp tới."

"Được, thành giao."

"Chúng ta về."

Bạch Quang một tay cầm lên con tinh tinh, một tay ôm eo Nhiễm Nhan, thuấn di quay về. Dựa sát vào người anh mới ngửi thấy mùi máu tanh, chiếc áo sơ mi đen ẩm ướt một mảng. Xem ra chiến đấu kịch liệt. Người mạnh thật là nhiều, hay là do cô quá yếu mà nhìn ai cũng mạnh.

Quay trở về cô nhanh chóng đưa con tinh tinh cho Đình Đình cất đi, Béo không còn hứng thú với những thứ khác, ngồi nhìn chằm chằm ba lô của Đình Đình.

Không có sự chỉ huy của con tinh tinh, đàn thú nhanh chóng tản ra, khi thấy không thể đánh thắng nơi đây chúng rút lui hoặc đổi hướng khác săn bắt.

"Kết thúc rồi nhỉ. Mỏi tay muốn chết mà."

Giai Giai ngồi bệt xuống đất không hình tượng mà thở phì phò.

"Mọi người dọn dẹp chiến trường. Còn lại thanh lí những con bị sót."

"Giai Giai, mang bé Béo đi chọn những con mà nó thích lên đây, ta phụ giúp đóng gói lại."

"Tốt, chúng ta đi chọn thức ăn nào bé Béo."

"Meo."

Dù rất muốn ngồi canh chừng đồ ăn của mình, nhưng không cản lại sự mê hoặc của nhiều loại đồ ăn. Béo nhanh chóng chạy theo Giai Giai lao đầu vào núi xác chết.

Bọn họ được Bạch Quang dặn trước nên rất vui vẻ giúp đỡ bới xác, những nơi Béo bỏ qua sẽ được họ nhanh chóng phân loại. Những con tốt, vẻ ngoài đẹp quí hiếm sẽ để lại tự chế tác hoặc nhờ người làm giúp. Phần còn lại bán trực tiếp cho hệ thống lấy kim ngạch. Dù ít nhưng số lượng sẽ bù cho chất lượng.

Vừa làm xong đống xác trước mắt, quay qua sau lưng Giai Giai mang về thêm một cái núi nhỏ mà cô xanh mặt. Mất hơn một tiếng đồng hồ mới dọn xong xác, còn máu me rác rưởi thì vẫn còn ngổn ngang.

Cô đang suy nghĩ nên ở lại phụ giúp không thì bọn họ đã mang ra ống nước dạng lớn chữa cháy mà xử lý hiện trường. Nhiễm Nhan nghĩ là nên an phận quay trở về nhà, đi dưới ánh sáng buổi sớm mới phát hiện ra mình đã chiến đấu cả đêm. Từ lúc mặt trăng vừa nhô lên đến lúc mặt trời chiếu sáng. Cô thật là mạnh mẽ.

Tắm rửa sạch mùi máu tanh, cô chỉ nói được câu với Giai Giai.

"Tiểu Giai, nhớ đem đống thuốc trên bàn cho Bạch Quang, nhớ phát cho mọi người tham gia chiến đấu đêm qua uống."

Sau đó nhắm mắt ngủ không còn biết gì cả. Mặc dù cô biết trước đó mọi người đã nhận thuốc của Bạch Quang để uống phòng ngừa nhưng sau khi tiếp xúc trực tiếp với máu và xác thú vẫn nên uống thêm.

Mở mắt ra đã là buổi chiều, Nhiễm Nhan nhìn bên ngoài màu đỏ hoàng hôn nơi chân trời mà xoa xoa đầu. Liếc nhìn cái tay đã được thoa thuốc, bắt đầu kết vảy mà ngao ngán.

Da thịt mỏng manh cũng không quá tốt.

"Tiểu Nhiễm dậy rồi sao, rửa mặt xuống ăn cùng mọi người nhe."

"Ăn cùng ai sao?"

Lết từng bước vào nhà tắm mà cô lâng lâng như trên mây.

"Bạch Quang và Thạch Nhất bảo tối ghé thăm tỷ."

"À."

Ngâm mình trong làn nước nóng mới cảm thấy tỉnh ngủ. Cảm giác thoải mái đến tận lúc ngồi ăn cơm cùng mọi người. Bữa ăn rất thanh đạm, đa số là rau nấm, đồ mặn cũng chỉ là tôm mực. Sau một đêm mưa máu chắc không ai nuốt nổi thịt. Đương nhiên bé Béo ngoại lệ, nhưng vì khẩu vị của cả nhà mà bị bắt ăn chay theo.

"Meo."

"Béo, còn dùng tay khều khều đồ ăn rớt ra ngoài thì sẽ bị phạt ăn chay suốt tháng này."

"Meo meo."

Quay qua Bạch Quang cô hỏi.

"Chúng ta ở lại đây bao lâu?"

"Tạm thời bọn chúng sẽ không manh động tiếp, để xem ngày trăng tròn sắp tới ra sao, chúng ta sẽ quyết định tiếp tục ở hay đi."

"Ừ... Vậy tháng này ta bế quan xử lý đống xác thú xong xuôi trước khi trăng tròn kế tiếp. Cũng nên cải tiến thuốc giải độc."

"Được, phía xa có một hồ chứa nước nhân tạo không ai dùng, có thể mang ra đó xử lý cho rộng rãi, tránh mùi tanh chỗ ở."

"Được, ngày mai ta bắt đầu."

"Có cần người phụ giúp không, bọn ta cũng có vài xác thú muốn xử lý. Nếu được cô có thể chỉ họ làm."

"Vậy thì tốt, chỉ cần người biết nhóm lửa, và đặc biệt là có thể sử dụng dao thuần thục là ổn."

"Tốt ngày mai ta kêu họ ra bờ ao chờ cô."
« Chương TrướcChương Tiếp »